Chap 19
Tôi trằn trọc, mất ngủ sau cái đêm ác mộng ấy…phải tới gần sáng tôi mới dám ngủ…báo hại bữa đó tôi nướng tới hơn 12h trưa mới dậy.
Khi tôi thức giấc cũng là lúc mặt trời lên quá trưa, và tôi biết tầm này thì em và Lan đang học trong lớp. Tôi cũng không làm phiền em, tôi lò mò ngồi dậy vào rửa mặt đánh răng sạch sẽ xong xuống dưới nhà ăn “sáng trưa” với mẹ (bố đi làm). Mẹ nói tôi suốt ngày ngủ như heo, oan cho tôi thật, lâu lâu mới có một bữa tôi ngủ như thế này, chứ đa phần là 9h 10h tôi dậy rồi. Quá ngoan còn gì.
Ăn uống no nê xong quên mất là tôi vẫn còn để điện thoại trên lầu, không biết có ai nhắn tin hay gọi điện gì không. Tôi có cái tính là người ở đâu điện thoại và bóp tiền phải ở đó, không bao giờ tôi để mất được hai thứ này. Cơ mà nãy dậy trễ, đói quá chui tọt xuống nhà ăn nên quên cầm theo điện thoại. Tôi lật đật chạy lên lầu và kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn của Lan.
- ‘ông thầy lởm ơi ông làm gì mà hôm nay Sữa nó la tôi thế nàyyyyyy ông thầy lởm’ haha, chắc bị Linh la cái trò hôm qua bày kế chọc tôi nhưng không thành.
- ‘Haha, kệ em. Ai bảo bày Linh chọc anh. Còn lâu mới thành công nhé’
Tôi trả lời cho Lan rồi để máy qua một bên rồi nghe tiếp bản nhạc hôm qua đang làm dở. Tôi nghĩ về Linh...Linh ít khi chủ động nhắn tin nhỉ…tôi cảm thấy là thế. Có thể cô bé không thích nhắn tin, hoặc cũng có thể…không có lý do gì mà để nhắn tin cho tôi. Tôi gật đầu với cái lý do “chính đáng” này.
- ‘Xì, hãy đợi đấy. Thua keo này ta bày keo khác…hoho’ Lan trả lời. Cô tiểu thư này công nhận rảnh và khó đùa lại thật. Ăn miếng trả miếng với tôi, cơ mà như thế mới vui. Tôi thích thế. Vui theo kiểu bạn bè chứ không có ý đồ gì đâu nhé.
- ‘Em không thắng được Gia Cát Hải đâu…haha’
- ‘Khiếp, cái tên nghe thấy gớm ‘
- ‘Ờh…công nhận Mà đang học mà vẫn nhắn tin khí thế được thế này àh?’
- ‘Dào, chuyện muỗi…học sinh giỏi của lớp mà. Mà em trong lớp quậy lắm, không ngoan như Sữa đâu’
- ‘Cô thì lúc nào chẳng quậy, cần gì phải trong lớp :-)) Mà Sữa đang học àh?’
- ‘Muốn biết thì nhắn tin hỏi chứ hỏi em làm gì :-“ ‘
- ‘Tiện nên hỏi…làm khó nhau àh’
- ‘Haha, em mà không thích trả lời, không có nghĩa vụ trả lời’
- ‘Được rồi, cô cứ yên tâm, nhớ đấy.’
- ‘Tính làm gì em sao?’
- ‘Bắt cóc’
- ‘Có hiếp dâm ko? ’ bạo phết
- ‘Ặc…ko ’
- ‘Haha, em đùa đấy. ’
- ‘Mệt cô ghê, cô thế này thì Long chắc khổ đây’
- ‘Mắc gì Long khổ?’
- ‘Uh thì dính vào em nên khổ :-“’
- ‘Xí, ai thèm dính vào cái ông đó’
- ‘Có thật không đây?’
- ‘Lại còn không thật. Không thèm nhaaaaaaá ‘ nhìn cái điệu bộ là biết rõ luôn rồi lại còn vờ chối.
- ‘Thôi học đi, nhiều chuyện’
Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của Lan nữa, mắc công đắc tội với đồng chí kia. Tôi làm nhạc tiếp. Ngồi quanh quẩn ở nhà thế mà cũng tới 5h chiều. Gần hết ngày luôn. Tôi gọi điện thoại rủ Long đi café bàn về bài nhạc, vì dù gì tôi cũng chẳng làm gì tới tối.
- ‘Café tối ku ơi’ tôi hú nó.
- ‘Ờh cũng đc. Đi đâu?’
- ‘Bệt đi, soho hoài chán quá’
- ‘Uh cũng được. Mày ra đó trước đi tí tao ra’
- ‘Vội gì, giờ còn sớm. 7h tao mới ra đó. Mà bận gì hay sao thế?’
- ‘Không, bận gì đâu con, hehe. Nói chứ giờ đi đón Lan về’ rồi, thành osin rồi
- ‘Chưa chi đã thành osin thế con…haha. Thôi được rồi, tí gặp’
- ‘Osin khỉ gì, tại tao muốn lên gặp em ấy nên lấy cớ, mày chẳng biết gì. Thôi tao đi đây, tí gặp’
- ‘Uh bye’ tôi cúp máy.
Vậy đấy, Long ngày càng ra tay quyết liệt hơn để dành được tình cảm từ cô tiểu thư đanh đá kia. Còn tôi, tôi hình như vẫn dậm chận tại chỗ. Nhưng tôi mỉm cười, tình yêu chứ không phải một cuộc đua, khi nào đạt đủ điều kiện, và khi nào tôi cảm thấy tôi thực sự có tình cảm với Linh, lúc ấy tôi sẽ tấn công và ngỏ lời. Tôi không muốn quá vội vàng, tôi không muốn mình làm tổn thương Linh và cái nụ cười nhỏ bé toả nắng ấy của em.
- ‘Hôm nay học vui không em?’ tôi vô tình nhắn tin cho Linh khi thấy đã 6h hơn nhưng vẫn chưa nhận được gì từ Linh ngày hôm nay. Tôi đang chờ đợi để được nói chuyện với em chăng? Hình như vậy.
- ‘Dạ, hihi. Cũng bình thường anh. Hôm nay em oánh Bột một trận luôn >.<’
- ‘Trời, sao đánh bạn :-))’
- ‘Hôm qua chỉ em chọc anh mà còn bị anh chọc lại’
- ‘Haha, anh cáo lắm, em chọc không được đâu ’
- ‘Em cũng biết thế…cơ mà Bột bảo em hiền quá bị anh chọc hoài, phải chọc lại anh ‘
- ‘ôi thôi tội cô bé thế…thế thôi anh không chọc em nữa nhé :-“’
- ‘Dạ ^^’
- ‘Mà không hiểu sao cứ gặp em là anh thích chọc em àh em ngây thơ dễ chọc quá’
- ‘Em có biết đâu, thì em là vậy mà ‘
- ‘Thôi không sao…cứ mãi như vậy em nhé :-) ‘ bỗng dưng tôi thoáng buồn…chẳng hiểu tôi bị gì.
- ‘Anh sao thế?’
- ‘Anh có sao đâu…bình thường mà’
- ‘Không, em thấy anh lạ.’ Linh cũng nắm bắt được tâm lý tôi đấy chứ.
- ‘Không, vì anh thấy em hiền quá, ngây thơ quá. Anh tính nói rằng em nên cẩn thận hơn với mọi người, vì cuộc đời này khó lường lắm…nhưng anh nghĩ lại, anh thích cái sự ngây thơ của em, và anh không muốn em đánh mất nó’
- ‘Hihi, anh yên tâm đi…em là Linh, là Sữa, em sao thay đổi được’ uh nhỉ, tôi quên khuấy đi.
- ‘Uh, haha…đúng rồi…Sữa cô gái Hà Lan ’
- ‘Anh này, chọc nữa rồi đó…mới nói ở trên không chọc em xong’
- ‘Uh thì tại anh thích, haha thôi em học bài đi. Anh đi cà phê với Long.’
- ‘Dạ, anh đi cẩn thận ^^’
Tôi mặc một bộ đồ bình thường rồi phóng ra cà phê Bệt, vì bây giờ đã hơn 6h30. Không biết thằng Long tới chưa? Tôi thắc mắc trên đường đi. Rồi tôi nghĩ về nó và Lan, cũng như nghĩ về tôi và em. Liệu chúng tôi có thực sự tới được với nhau, và liệu có sóng gió nào cản trở chúng tôi hay không? Tôi sợ thì ít, mà tôi mong thì nhiều. Mong rằng sẽ có một ngày, nụ cười ấy là của tôi.