Chap 20
‘Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra… Vì em là của anh, không gì có thể thay đổi. Nếu như tình yêu là một ván cược lớn, anh đặt cược tất cả vào em. Đừng để anh phải thất vọng, vì anh đã đặt hết tất cả vào em…Yêu em, cô bé của anh…’
Tôi tới nơi và chọn một chỗ ngồi thoáng mát và ít người, tôi không thích những chỗ ồn ào lắm. Long nó chưa tới, chắc đang làm osin cho cô tiểu thư Lan . Thôi không sao, ngồi đợi một mình cũng có cái hay của nó. Tôi thong thả kêu cho mình một ly đá đen, rồi tôi làm một điếu thuốc. Kể từ khi biết tới âm nhạc, tôi đã hút thuốc. Tôi không lấy nhiều lý do để biện minh cho việc này, chỉ đơn giản là tôi cần hút những khi tôi phải suy nghĩ nhiều hơn. Và kể từ cái ngày tôi chia tay P.Anh, tôi hút nhiều hơn trước . Thuốc làm bạn với tôi những khi đêm về, những khi tôi không thể phản kháng lại nỗi cô đơn quá lớn vì nhớ em, mỗi khi nước mắt tôi rơi vì những việc tôi làm với em, thuốc là thứ giúp tôi vượt qua những lúc ấy. Tôi không biện minh, tôi vẫn hút và chưa có ý định bỏ bây giờ, chỉ là một chút tâm sự thế thôi.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Tôi thả một hơi thuốc, nhìn làn khói trắng mờ ảo tan dần, tan dần trong không khí. Ngoài kia, từng dòng xe vẫn tấp nập, không khí Sài Gòn không bao giờ thay đổi. Con người vẫn luôn bận rộn, đấu tranh, chà đạp lên nhau để sống, để tồn tại. Quá khắc nghiệt…Tình yêu, cuộc sống, gia đình, công việc, tiền tài, danh vọng…cuộc sống là một vòng tròn vô tận, không ai có thể thoát được cái quy luật ấy. Tôi thì đang vướng phải vòng tròn tình yêu…mà tôi đang như một chú hề đi lạc trong đó, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tròn ấy, tìm cho mình một lối đi mới, một vòng tròn mới…
Ngồi suy ngẫm về đời và cuộc sống được một lát, tôi quên khuấy mất thời gian, mãi cho tới khi thấy thằng Long đến. 7h15, nó tới trễ 15 phút...cũng không trễ lắm.
- ‘Làm gì tới trễ thế hả mày?’
- ‘Thì vừa từ nhà Lan là chạy qua đây luôn nè’ nó vội vã ngồi xuống, kêu một ly đá đen giống tôi.
- ‘Ăn nằm ở bển àh?’
- ‘Tao mà dám, ông già Lan lột xác’
- ‘Chứ sao lâu vậy?’
- ‘Thì đón Lan học về, mà đường kẹt xe quá chứ sao, mày cũng biết đường Sài Gòn rồi còn gì’
- ‘Ờh, lý do tạm chấp nhận được’ tôi làm một ngụm cà phê. Vị cà phê thật đắng...đắng như cuộc đời này vậy.
- ‘Hôm nay có gì mới không?’ nó cũng làm một ngụm cà phê và rút ra một điếu thuốc.
- ‘Có gì mới là sao?’
- ‘Thì mày với Linh đó’
- ‘Bình thường, có gì đâu.’
- ‘Uh’ nó gãi đầu, rồi hút thuốc.
- ‘Này, tao phối xong một ít cho bài nhạc mới. Mày nghe rồi sửa nhé’
- ‘Uh, ok. Tối nay về gửi qua cho tao’
- ‘Ok.’
- ‘Mà mày có vẻ tấn công Lan dồn dập nhỉ?’ tôi hỏi tiếp.
- ‘Dồn dập gì đâu, bình thường. Thích thì phải làm tới chứ’
- ‘Thích thật không đấy?’
- ‘Thật, Lan làm cho tao nhiều cảm xúc lạ lắm. Mày biết tao rồi, quen gái cũng nhiều, ngủ với bao nhiêu đứa. Nhưng chỉ có Lan là làm tao có cảm giác này. Cứ như là yêu vậy’ Long bỗng chốc hoá thành một ông cụ non chính nghĩa…trong khi hằng ngày nó là một con cáo già. Mà thực sự là vậy đấy, khi đã rơi vào cái bẫy tình yêu, một con người khôn ngoan sẽ bỗng chốc trở nên ngu ngơ và khờ dại.
- ‘Cảm giác gì?’ tôi hỏi dồn tiếp.
- ‘Thì là Lan rất lạ, khác xa với những đứa gọi là tiểu thư mà tao từng quen. Lan không giống tiểu thư. Lan luôn muốn được bay ra khỏi cái mác ấy. Một cô bé có nghị lực mạnh mẽ, nhưng tao hiểu thực sự trong thâm tâm Lan rất yếu đuối’ nó rít một hơi dài, ngồi phân tích như một nhà tâm lý học.
- ‘Yếu đuối? tại sao?’
- ‘Tao cảm nhận được. Sự mạnh mẽ bên ngoài chỉ để bảo bọc cái sự yếu đuối đang chờ đợi bùng phát thôi…dù mạnh mẽ tới đâu, thì Lan vẫn là con gái mà mày’
- ‘Cũng đúng. Và mày tính làm một người ở cạnh bảo vệ àh?’
- ‘Đại loại vậy, tao sẽ cố hết sức có thể’
- ‘Ok, dzô cái đi. Vì sự nghiêm túc của mày’ tôi cầm ly cà phê lên cụng vào ly nó, đùa cợt.
- ‘Dzô’ nó đáp lại…rồi hai thằng cười sảng khoái như hai thằng điên.
- ‘Mà kể tao nghe coi, mày thấy Linh thế nào?’ tới nó hỏi cung ngược lại tôi.
- ‘Một cô bé yếu đuối, tập cười vì một cú sock trong quá khứ…một cô bé có vẻ bề ngoài trái hẳn với tính cách bên trong. Một cô bé ngây thơ và hồn nhiên đến khó tin’ tôi kể rành mạch, tất tần tật mà không hề mảy may suy nghĩ, có lẽ tôi luôn nghĩ về Linh, nên những gì thuộc về Linh tôi đều nhớ rõ...
- ‘Thấu hiểu đến từng chi tiết đến thế cơ àh?’ nó cười lớn.
- ‘Uh thì dĩ nhiên, tiếp xúc thì phải hiểu chứ’ tôi chống chế.
Bỗng, tôi đang nói chuyện thì có cảm giác có ánh mắt nào đang nhìn tụi tôi từ phía đằng sau lưng. Giác quan của tôi khá nhạy bén, tôi có thể cảm nhận được…Theo bản năng, tôi quay lưng lại để nhìn, thì tôi thấy từ phía đằng xa, cách bàn bọn tôi đang ngồi khoảng 4 bàn, là Minh, và một nhóm nào đó, trong đó có 2 thằng hôm bữa đi chung với nó tới gặp Lan và Linh.
- ‘Ê Long, thằng Minh kìa’ tôi hích thằng Long nói nhỏ
- ‘Đâu?’
- ‘Sau lưng tao, 4 bàn’
- ‘Ờ thôi kệ nó đi. Nó làm được gì’ Long ngoái đầu nhìn xong rồi cuối xuống nói chuyện tiếp, không quan tâm lắm.
- ‘Tình địch của mày mà mày không quan tâm àh?’
- ‘Tình địch gì. Nó không có cửa đâu’ một chút tự tin có cơ sở của Long.
- ‘Thì đành rằng biết là thế, nhưng mà tao thấy thằng này không đơn giản đâu’
- ‘Sao mày nghĩ thế?’
- ‘Thì hôm bữa ở quán café đấy, nó nói chuyện này chưa xong đâu còn gì’
- ‘Thì mồm trẻ con lúc nào chẳng thế…mà để coi nó làm gì được. Tao thì tao không sợ, tao chỉ sợ nó làm phiền Lan thôi’
- ‘Thì tao cũng sợ thế, chứ mày có chết tao cũng có thèm quan tâm àh’ tôi đùa theo.
- ‘Ơ cái thằng mất dạy này, anh em mà thế àh’ nó đấm vào vai tôi một cái và tôi né kịp, đấm giỡn thôi.
- ‘Mà này, giả sử nó kiếm chuyện với mày hoặc với Lan thì sao?’
- ‘Thì lúc đó tính, nó chưa kiếm chuyện mà’
Tôi không hỏi nữa, ngồi uống thêm một ngụm cà phê. Nhưng mà cái sự lo lắng của tôi không phải là vô ích và không có cơ sở, khi nãy giờ những cặp mắt ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn tôi, như đang chờ thời cơ ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi cá là tụi nó đang có mưu đồ gì đó? Nhưng có lẽ không phải....làm sao tụi nó biết bọn tôi ngồi ở đây được, đây không phải chỗ bọn tôi hay ngồi…có lẽ là tình cờ thôi. Tôi tự an ủi mình bằng lý do duy nhất đó.
- ‘Hey, chào bạn, khoẻ chứ?’ tôi chưa kịp định hình sau suy nghĩ vừa rồi của tôi thì…Minh, nó đã tiến tới đây.
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra???