Chương 22 giám đốc chi nhánh
Mới ra khỏi cửa, Hoan Hoan đã nhìn thấy một chiếc Bugatti sang trọng lướt qua, mà cái chụp đèn phía trước thì bị vỡ nát...
Chiếc xe này quá quen thuộc, cảnh tượng đụng xe đêm đó ngaylập tức hiện ra trước mắt. 10 phần xác định chiếc xe này chính là chiếc đã bị cô đụng phải.
Không ngờ chiếc xe vừa lướt qua cô không xa, bỗng lại chậm rãi lui trở về dừng trước mặt cô.
Hoan Hoan hơi giật mình. Hỏng bét, đã bị bắt thóp rồi!
Cửa kính hạ xuống, lái xe nhẹ nhàng thanh lịch, đeo một đôi mắt kính gọng đen, nhìn cô khẽ mỉm cười.
Hoan Hoan sửng sốt, đây chẳng phải chính là người đàn ông đã phỏng vấn cô hôm qua sao? Không ngờ anh lại chính là chủ nhân chiếc xe này…
Anh hơi nhướng mày, ướm hỏi: “Tề tiểu thư, tôi chở cô một đoạn đường được không?"
Hoan Hoan khách khí cười cười: “Vậy thì làm phiền anh”.
An tọa lên chỗ phó lái, Hoan Hoan xin lỗi nói: “Ngày hôm qua thật sựlà rất xin lỗi, tôi sơ ý quá ... Đúng rồi, sao anh chưa mang xe đi sửa? Thật may gặp anh đây, tôi xin bồi thường cho anh”.
Khưu Thiểu Trạch khẽ cười, dù cười hay không cười, điệu bộ của anh cũng rất tao nhã, hiền hoà.
Những tuýp người này nhìn chung đều có tính cách mềm dẻo,không phải loại khinh người, tương đối dễ tiếp xúc.
Hoan Hoan thấy mình thật may mắn khi đụng phải người chủ xe hiền lành như anh, cô nhanh chóng mở bóp lấy tiền.
Anh cười lớn: “Không cần, tôi không phải tìm cô đòi nợ, huống chi còn không biết nên đòi bao nhiêu. Khi nào bảo hiểm gọi, tôi sẽ báo cô. Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?"
Lộ trình không xa lắm, xe rất nhanh đã vào tới gara. Ánh sáng trở nên mù mờ yếu ớt.
Hoan Hoan hơi nghiêng đầu nhìn anh. Có thể là do cặp kính đen, cô bất chợt cảm thấy anh có một chút gì đó rất giống Tiếu Tử Mặc, ôn hòa, điềm đạm.
Cô giật mình, kinh ngạc cho ý nghĩ của mình. Chẳng lẽ cô vẫn còn có chút gì mong đợi nơi Tiếu Tử Mặc sao? Thế nhưng có buồn cười quá không khi mong muốn kiếm tìm bóng dáng của anh nơi một người đàn ông hoàn toàn xa lạ?
Lúng túng thu hồi ánh mắt, mím môi, che dấu trạng thái kích độngcủa mình.
"Tạm được” - Cô gật đầu trả lời: “Xin hỏi anh ở Thị làm chức vụ gì…”.
"Giám đốc chi nhánh, Khưu Thiểu Trạch”. Anh lấy từ túi áo ngực ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, cười thật thoải mái, tựa hồ như làn gió xuân tươi mát vậy.
Quả thật là người lãnh đạo tốt, Hoan Hoan thầm nghĩ thật may mắn khi thủ trưởng của cô vừa lịch sự, hiền hoà lại hào phóng, hẳn không phải là một người khóhòa đồng.
"Cô lên văn phòng trước nhé! Chút nữa sẽ gặp nhau ở phòng họp, tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người, được chứ?" Anh dừng xe trước cửa thang máy.
"Vâng” - Cô biết, cùng người lãnh đạo đi vào công ty, ai nhìn thấy đều sẽ hiểu lầm. Xem ra anh thật cẩn thận, ý tứ.
Hoan Hoan chú ý tới vừa rồi anh tự xưng là giám đốc chi nhánh, xem ra tổng tài Huân quả thực không ở trong nước. Không đượcdiện kiến người lãnh đạo thần bí, quả thực có chút tiếc nuối.
Thời gian họp cũng không lâu, Hoan Hoan tự giới thiệu về bản thân thật đơn giản, sau đó Khưu Thiểu Trạch tuyên bố giải tán.
Jessyca - Quản lí bộ phận nhân sự,hướng dẫn cô đi đến văn phòng của mình tại lầu 9.
Jessyca có vẻ là một người mạnh mẽ. Cô nói ào ào nhưng Hoan Hoan chỉ nghe rõ ràng một câu: “Bộ phận của cô có hai người, ngoài cô ra, còn có một người nữa là trợ lý của cô”.
Hoan Hoan ngạc nhiên, một tập đoàn khách sạn hoành tráng như thế này mà bộ phận dịch vụ khách hàng VIP chỉ có hai người thôi sao? Nói ra ai tin được cơ chứ?