Chương 24 ăn người ta phải có t. Nhịêm
Anh thở nhẹ vào mang tai cô, mùihương thơm ngát lượn lờ bao bọc lấy cô, thấm sâu hòa quyện vào hơi thở của cô, đó là một loại hương thơm làm người ta vui vẻ, thoải mái, mơ mơ, thực thực...
Toàn thân run rẩy phiêu bồng, nhưng ngay lập tức lý trí đã ghìm cô lại. Tim đập mạnh, cô lớn tiếng khiển trách anh: “Không nghe thấy vừa rồi chị Jessyca nói cái gì sao? Nếu ngươi dám gần ta chút nữa, ta sẽ..”.
"Em sẽ làm gì?" – Vừa nói anh vừatiến sát hơn về phía cô - “Anh cũng đã là người của em rồi, em còn đối xử với người ta như vậy sao?”.
Không chỉ có thế, anh còn chớp chớp mắt, rồi cúi mặt xuống đất như sắp khóc đến nơi. Nhìn thật giống 1 đứa trẻ đang bị mẹ mắng…
Hoan Hoan hít sâu 1 hơi. Tên này thật sự là được voi đòi tiên!
Trần Huân vụng trộm liếc cô một cái, cặp lông mi dài của cô đang run rẩy, mặt đỏ bừng. Vì thế lại tiếp tục dùng lời thật nghiêm trọng trách móc: “Không được, em ăn người ta rồi thì phải có trách nhiệm. Làm sao có thể ăn sạch sành sanh rồi lại còn hung bạo... Người ta... Người ta …vẫn là còn trinh nguyên…”.
"Cái gì! ? Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn…” - Hoan Hoan khóe miệng giật giật.
Anh ngại ngùng che mặt gật gật đầu, đôi bàn tay thon dài đưa lên che gương mặt đỏ bừng, nghẹn giọng...
Thật vất vả mới khống chế được bản thân mình không phát ra tiếng cười, anh ngoái đầu nhìn lại,đôi mắt ma mị: “Hoan Hoan, em nói phải làm sao bây giờ?"
"..”. Hoan Hoan cứng họng dại ra tại chỗ.
Người luôn luôn mồm miệng lanhlợi như cô, thế mà cũng tìm không ra bất cứ lý do gì phản bác.Đương nhiên, cô không biết sự tình từ đầu đến cuối, nhưng tuyệtđối không tin Trần Huân cũng không ổn. Người cô không tin chính là bản thân mình. Người uống say không phải người bình thường, phụ nữ uống say càng không phải là người bình thường.Nói không chừng cô thực đã làm những chuyện tày trời thì sao?
Chuyện này cũng đã từng xảy ra với cô. Hồi học đại học cũng có một lần cô uống say, sau Lôi Lôi kể lại: cô đã ở trong hành lang ký túc xá nữ vừa cười to vừa múa thoát y. Sau đó cô xấu hổ đến mức ba ngày không dám ra khỏi cửa! Còn có một chuyện nữa là các cô bên phòng Tiểu Đào – sát vách phòng ngủ của cô, cả đêm ấy không sao ngủ được vì bên này cô hát hò, lảm nhảm cả đêm, báo hại họ phải qua ngủ ké phòng khác, đến sáng hôm sau mới dám quay về.
Vì chuyện này, cô bị khoác lên cái danh hiệu "Nữ thần say rượu". Ước chừng 70-80% sinh viên khoa Khách sạn biết danh hiệu ấy của cô.
Cho nên cô hạ giọng, nói: “Trần Huân! Muốn ta chịu trách nhiệm cũng được thôi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!"
Tên kia mắt sáng lên, cười nói: “Điều kiện gì?"
"Ngươi không được phép đem chuyện giữa chúng ta rêu rao khắp nơi. Nhất là ở đây!"
Anh nheo nheo mắt, mắt ánh lên nét tinh quái. Hoan Hoan ơi là Hoan Hoan, làm sao em đấu lại Trần Huân này cho đặng? Ngoan ngoãn chui vào rọ đi thôi!
Khẽ liếm môi, anh ta vuốt cằm trả lời: “Được, anh đáp ứng”.
Không gian rơi vào yên lặng. Trần Huân nhẹ nhàng ve vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô, ngón tay quấn quấn lọn tóc: “Khi vui quên cả đất trời...”
Hoan Hoan như hóa đá, cúi đầu không dám thở, cảm nhận được từ anh truyền đến một cảm giác thật nguy hiểm, hơi thở như quấnchặt lấy thân thể cô.
Lại tới nữa, lại tới nữa, cái loại cảm giác này lại tới nữa…
Động tác của anh vô cùng thân thiết và tự nhiên, hữu ý mà như vô ý, đầy mê hoặc. Một chút động tác nhỏ cũng có thể khiến cô thất điên bát đảo.
Anh chàng này như nhìn thấu tâmcan cô vậy, nhất định cũng đã thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng buông tóc cô ra…
Liền sau đó ghé sát tai cô thì thầm: “Hoan Hoan, anh đã đáp ứng yêu cầu của em, vậy em tính chịu trách nhiệm với anh như thế nào đây?" .