Chương 29 giống y tưởng tượng
Huân cười trong trẻo, gật gù đồng tình với nhận xét vừa rồi của Khưu Thiểu Trạch.
Khưu Thiểu Trạch như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “A, thì ra là như vậy... Khó trách, khó trách, tất cả những điều này đều không khó giải thích”.
Giọng anh giống như ông lão hiền triết, nhìn thấy thế, Huân cười phá lên: “Chuyện này khó hiểu thế sao? Ông thật là nhiều tưởng tượng!”.
"Tôi chỉ tò mò người phụ nữ ấy có gì đặc biệt mà khiến ông lao tâm khổ tứ đến vậy, đến nỗi cả cha Liên Bá ông cũng lơ là” - Anh bỗng nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: “Gần đây cha như thế nào?"
Huân đôi mắt bỗng trở nên sương mù, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vẫn như cũ, lão hồ li không cho tôi gặp cha, nhưng màcó Cửu Bang kề cận nên tôi cũng có được ít thông tin”.
"Ừm, có Cửu Bang thì cũng yên tâm. Tuy nhiên...” - Khưu Thiểu Trạch ngập ngừng, lo lắng hỏi: “Ông tìm được bà ấy chưa?"
Nghe vậy, Huân sắc mặt có chút âm u, lặng im hồi lâu mới nói: “Chưa...”.
Anh nuốt khan nước miếng, khó khăn thổ lộ: “Thiểu Trạch, kỳ thực nếu không phải vì cha không còn nhiều thời gian, tôi thật sự khôngmuốn đi tìm bà ấy”.
Khưu Thiểu Trạch hơi mím môi, gật đầu nói: “Tôi biết, năm đó cũng vì bà mà cha mới sinh bệnhnặng như vậy. Thế nhưng, dù sao bà cũng là ...”.
"Ông im miệng!" Huân đột nhiên nổi trận lôi đình, vừa phong thái nhẹ nhàng thoải mái, bỗng chốc chuyển qua giận dữ, u tối: “Bà ta… không xứng đáng!"
Khưu Thiểu Trạch thở dài: “Huân, có một số việc nếu đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, ông không cần phải khổ sở như thế. Lại nói, việc gì cũng có 2 mặt của nó, khi đó ông còn quá nhỏ, có lẽ sự tình vốn không phải giống như ông tưởng tượng đâu ..”.
"Được rồi! Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa” - Huân vungmạnh cánh tay vào không khí, ngắt lời Khưu Thiểu Trạch.
Trầm mặc hồi lâu, vẻ bướng bỉnh lỳ lợm lại hiện lên mặt, Huân hỏi: “Đúng rồi, tôi hỏi ông một việc”.
"Chuyện gì?" - Khưu Thiểu Trạch biết anh tâm tình không tốt, liền không dây dưa nữa ở đề tài này nữa.
"Nghe nói tập đoàn có quy định: không cho phép nhân viên trong công ty yêu nhau, có chuyện này sao?"
Khưu Thiểu Trạch bị hỏi đột ngột, hồ nghi nhìn về phía anh: "À... có, như thế nào?"
Huân mím môi, quyết đoán hạ lệnh: “Bỏ đi!"
※※※
Buổi tối Hoan Hoan nhờ Lôi Lôi phụ cô dời toàn bộ hành lý từ khách sạn đến nhà mới thuê.
Nhà ở vốn sạch sẽ, cứ như thế màdọn vào ở thôi. Dọn dẹp qua loa một chút, Lôi Lôi ra về.
Hoan Hoan vào tắm nước nóng, xối rửa cho bớt mỏi mệt, nhân tiện gội đầu luôn.
Đẩy cửa phòng tắm ra, cô chỉ mặccái áo ngủ mỏng manh và quần lót bên trong. Chiếc áo rộng rãi vừa khéo che đậy thân hình xinh đẹp của cô.
Cô không vội, dù sao người mướnchung kia còn chưa về nhà.
Vừa lau mái tóc ướt sũng, vừa thong thả đi đến phòng khách. Bỗng cô phát hoảng khi phát hiệnmột người đàn ông đang ngồi trên sofa!
Anh ta thoải mái dựa vào thành ghế, 2 tay chống ra sau, giống như đang ở nhà mình vậy.
Nhìn thấy cô đi ra, anh huýt sáo, ung dung nói: “Oa! Bộ dạng em ởnhà thì ra là thế này, giống y tưởng tượng của anh!".