WOMEN IN THE ROCKING CHAIR
Tôi là Jeffrey Brown, tôi 14 tuổi, và tôi vừa mới chuyển tới một thị trấn nhỏ tên là Drakeville. Nó ở đâu đó của bang Dakota và khá là yên tĩnh. Tôi sống với mẹ, vì cha tôi đã qua đời do sử dụng ma túy quá liều một năm trước. Chúng tôisống trong một căn nhà nhỏ với 3 buồng ngủ, một phòng tắm, một căn bếp, phòng ăn và một phòng khách. Tôi ngủ cạnh phòng cho khách. Một Chủ nhật, tôi xin phép mẹ đi tới cửa hàng mua chút thức ăn về làm bữa tối. Mẹ đồng ý. Hôm đó trời nhiều sương, tôi chẳng nhìn thấy gì mấy, nhưng cuối cùng cũng đến được cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ có tôi và một bà nhân viên có tên là Betty. Bà ấy trông cứ như là người của thập kỷ 80, đôi mắt sáng quắc. Môi thì nẻ nứt còn mặt thì đầy nếp nhăn. Bà ấy trông thật là xanh xao với mái tóc màu xám. Tôi mua mấy thứ lặt vặt rồi ra tính tiền.
“$7.99” Bà ta nói với giọng khó nghe.
Tôi trả tiền rồi về nhà. Mẹ nấu bữa tối, rồi tôi đi ngủ sớm vì khá mệt sau bữa ăn. Tôi thiếp đi khá nhanh, trong mơ tôi thấy bà Betty:
“Chàng trai trẻ, mẹ cậu có khuôn mặt thật xinh xắn, nên ta đã lấy trộm bộ trang điểm. Ta thích đôi mắt của mẹ cậu, nên ta đã lấy cắp bút chuốt mi. Môi cô ta thật là mọng, nên ta đã quyết định lấy cắp vài thỏi son môi. Ta ngưỡng mộ thân hình ấy, nên ta CẮT BỎ ĐẦU MẸ CẬU !!!”
Tôi choàng dậy, mồ hôi toát ra như tắm. Với lấy đồng hồ: 3.31 sáng. Trăng chiếu vào trong phòng, nên phòng sáng hơn hẳn, chỉ trừ một góc tối. Trong góc tối ấy, tôi có thể thấy một người phụ nữ đung đưa trên một cái ghế đu.
“A-Ai đó?” Tôi hỏi.
“Đừng lo Jeff, là mẹ mà.” người phụ nữ trả lời.
“Oh” tôi thở phào.
“Ngủ tiếp đi con”… tôi lại thiếp đi.
Sáng hôm sau, chiếc ghế đu vẫn còn trong phòng tôi. Tôi tìm mẹ, xem mẹ có đang ngủ trong phòng ngủ không. Không có. Có tiếng TV xè xè trong phòng khách. Mẹ không có ở đó, hóa ra mẹ đang ở trong bếp. Mẹ đang đội cái mũ trùm Snuggie mà tôi tặng trong ngày sinh nhật.
“Mẹ đang nấu gì thế ? Thơm quá!”
“Món mới” mẹ đáp.
Tôi về phòng thay quần áo. Rồi quay về bếp, tôi thấy đầu của MẸ TÔI đặt trên đĩa. Hoảng loạn, tôi hét lên và cuống cuồng chạy đi, nhưng có bàn tay đã túm chặt lấy tóc tôi mà giật lại, kéo cái lưỡi của cái đầu ra mà nhét vào mồm tôi.
“TAO THÍCH BỀ NGOÀI MỚI NÀY”…