Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 23:44:09 - 23/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[truyện]cô dâu bỏ trốn

Re: [truyện]cô dâu bỏ trốn

#5 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 28/03/2013 11:30 » @195428

- Tôi đã làm thủ tục nhập viện và đóng tiền viện phí cho cô rồi, nên cô cứ yên tâm mà ở đây, tôi cần phải về nhà để tắm rửa và nghỉ ngơi...!!
Vân nghe Vũ nói là anh sẽ về, nó cảm thấy hơi buồn, nhưng anh giúp cho nó như thế này là đã quá tốt rồi, nó không nên đòi hỏi hơn.
- Vâng, chào anh và cảm ơn anh về tất cả...!!
Vũ không nói gì, anh khép cửa và bước ra để đi về.
Vân vì nằm có một mình ở trong bệnh viên nên cô nàng chán nản quá liền bò dậy.
Vân đi từng bước ra cửa, nó nghĩ chi bằng mình đi về nhà đi cho xong. Ở đây thêm lúc nữa chắc là mình sẽ hóa điên lên mất, chuồn về nhà để ngủ là cái tốt nhất.
Nói là làm, Vân liền khép ngay cửa lại và bước đi. Vân thấy mọi người cũng đã chuẩn bị đi ngủ hết cả rồi, cái không khí bệnh viện về khuya này làm cho Vân cảm thấy rờn rờn, vì bệnh viện thì tất nhiên phải có người chết , Vân hoảng hốt không biết phòng chứa xác chết ở chỗ nào. Cả người của nó đều run lên vì lạnh và cái mặt của nó sợ đến mức đã biến sang màu xanh rồi. Vân nhìn trước nhìn sau rồi bước đi.
Ra được đến cổng của bệnh viện, nó liền chạy một mạch. Trời đã về khuya như thế này, Vân không tìm thấy có cái xe ôm hay tắc xi nào để đón về nhà cả. Vân cũng sợ người ta mà biết nó trốn viện thì tiêu, nhưng ép nó ở đây thêm lúc nữa làm sao mà nó chịu nổi.
Vân ôm đầu đứng ở cổng, nó đang phân vân giữa việc đi và việc ở. Vân nghĩ thôi thì quốc bộ một đoạn rồi thấy cái xe nào thì mình đón về nhà luôn. Vân đi bộ khoảng mấy phút nó thấy có một bác xe ôm đang co ro đứng trên vỉa hè, bác vừa trông thấy Vân, bác liền hỏi nó.
- Cháu có cần đi xe ôm không, lên đây bác chở cho....??
Vân đang cần xe để về nhà, nó mừng quá liền nó ngay.
- Vâng, nhưng bác phải tính rẻ cho cháu đấy nhé, vì cháu cũng không còn nhiều tiền đâu...!!
Bác xe ôm cười cười, bác bảo nó.
- Ừ, bác sẽ tính rẻ cho cháu nên cháu yên tâm đi...!!
Bác đưa cho nó một cái mũ bảo hiểm. Vân cầm lấy và đội nó vào đầu. Hai người đi lòng vòng một đoạn là tới nhà của Vân, cô nàng trả tiền cho bác xong liền bước ngay về nhà.
Khổ thân cho Vân, hôm nay nó định đi mua sắm thức ăn và quần áo cho mình, vì gặp Vũ và trêu đùa với Vũ mà nó chẳng mua được cái gì cả. Bây giờ cơn đói lại bắt đầu hành hạ nó. Vân hoảng quá nếu tình trạng này mà kéo dài thì căn bệnh mới chớm đau dạ dày của nó sẽ ngày càng tồi tệ hơn, nghĩ đến lúc nó phải nằm trên bàn mổ là nó run cả mình.
Vũ vừa về đến nhà, anh mệt nhoài cả người, vứt cái áo khoác và cái cặp sang một bên, anh nằm thẳng cẳng ở trên giường. Bây giờ anh muốn ngủ lắm, nhưng anh phải hoàn thành xong cái nhiệm vụ tắm rửa, ăn cơm kia rồi mới thanh thản và không cảm thấy bứt rứt để lên giường.
Đã chuẩn bị mọi thứ cho mình xong anh còn chưa kịp làm gì thì điện thoại của anh reo vang. Vũ chán nản cho lên tai nghe.
Lan từ lúc chia tay với Vũ ở siêu thị, cô ta điên lên, cô ta nghĩ mình sẽ phải tìm cách và tính từ bây giờ, mình cần làm cho Vũ cảm thấy hối hận vì dám lờ mình và dám không để ý đến tình cảm của mình.
Cô ta rủ mấy anh chàng mà si mê mình đi vũ trường để giải sầu, vừa mới uống được hai chai rượu cô ta buồn buồn nói lảm nhảm rồi gọi điện cho Vũ.
- A lô, Anh Vũ hả, anh có thể đến đây với em được không...??
Vũ đang điên cả mình, anh chỉ muốn được nghỉ ngơi và ngủ thế mà cô ta lại dám gọi điện làm phiền anh chưa hết hình như cô ta lại uống rượu và đi vũ trường thì phải vì anh nghe được cái mùi rượu trong giọng nói và âm nhạc quá to ở trong máy.
Vũ ngán ngẩm bảo.
- Xin lỗi cô nhưng tôi không rảnh, chào cô....!!
Lan cười khẩy bảo Vũ.
- Anh là một thằng khốn, không lẽ anh không thể nể mặt tôi vì anh mà đã làm không biết bao nhiêu chuyện để đến đây hay sao...??
Vũ tức khí gắt.
- Cô ăn nói cho cẩn thận, từ xưa tới nay tôi chưa nhờ cô hay khiến cô làm gì cho tôi cả....!!
Lan cũng tức không kém.
- Phải rồi, bây giờ anh có vợ đẹp rồi thì cần gì đến một cô gái như tôi nữa....!!

Vũ đã cáu lắm rồi, anh nghĩ mình mà còn nói chuyện hay giây dưa với cô ả này nữa thì có lẽ mình phải uống thêm thuốc may ra mới ngủ được.
- Chúc cô vui vẻ, và cô nên nhờ là từ nay về sau đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa....!!
Vũ bực mình nên anh không cần biết mình có bất lịch sự hay không, anh cúp máy một cái rất thô bạo. Lan cười khẩy, trong lòng của cô ta càng nung nấu quyết tâm chiếm Vũ cho bằng được, cô ta là thế không ăn được thì đạp bỏ, cô ta nhất quyết không nhường cho bất cứ ai cả.
Anh chàng đi cùng Lan đã si mê cô nàng từ lâu rồi nay thấy cô nàng bị như thế này, trong đầu của anh ta có một ý nghĩ thoáng qua, lợi dụng lúc cô nàng quay đi chỗ khác anh ta liền bỏ một viên thuốc màu hồng nhạt vào ly rượu của Lan.
Lan vì đang chìm trong nỗi thống khổ nên không hay biết gì cả, cô ta bị anh chàng kia khích cho vài câu thế là cô ta lại điên lên và cho rượu lên môi uống.
Anh ta nhìn Lan uống cạn gần hết ly rượu anh ta mừng thầm và trong ánh mắt của anh ta ánh lên cái nhìn đầy xấu xa và bỉ ổi.
Lan đã say mềm cả người nên cô ta gục xuống bàn để ngủ nhưng miệng của cô ta đang nói cái gì đó. Anh chàng Công kia liền nháy mắt cho mấy thằng bạn đi cùng, anh ta bảo.
- Chúng mày cứ vui chơi đi nhé, tao có việc với con nhỏ này rồi...!!
Mấy thằng công tử kia cười hô hố bảo Công.
- Ừ, chúc mày vui vẻ...!!
Công dìu Lan ra xe của mình, cô nàng vẫn còn ú ớ ở trong miệng. Lan là một cô gái kiêu kỳ, cô ta cậy mình có chút nhan sắc nên hay tìm cách bỡn cợt với tình ái, cô ta luôn chơi bời với toàn bọn công tử nhà giàu, trong đó có Công. Anh chàng này không phải là thích Lan chỉ vì con nhỏ dám sỉ nhục và trêu đùa anh trước mặt của nhiều người nên anh mới chơi cho nó một vố như hôm nay.
Công lái xe đến một cái khách sạn quen mà anh hay đưa các cô gái vào đây. Anh đi thẳng lên phòng của mình mà không cần phải bảo cô gái ở quầy tiếp tân câu nào.
Lan đã mềm nhũn trong vòng tay của Công rồi, cô nàng cảm thấy cả thân thể của mình nóng như lửa đốt, cô ta tự xé từng cái quần áo của mình ra một, rồi ôm chầm lấy Công
Khoa nhấc bổng Vân lên và bế con nhỏ vào trong phòng riêng của mình. Anh đã thiết kế cho mình một phòng ở đây để nghỉ ngơi hay là phải làm việc khuya. Căn phòng này từ xưa đến nay không ai được phép vào hay là được dùng đến nó thế mà nay anh vì một con nhóc phải phá vỡ đi nguyên tắc của mình.
Anh đặt nhỏ Vân lên cái giường cá nhân, không biết trong mơ con nhỏ mơ thấy gì mà nó ôm lấy cổ của anh. Nó nói lảm nhảm ở trong miệng.
- Ông ơi, ông đừng giận con ông nhé, rồi con sẽ về nhà thôi......!!

Khoa phì cười, mặt của anh đỏ lên vì anh với con nhóc gần nhau quá, hơi thở của nó phả lên cả mặt của anh. Anh ngượng ngùng nhìn xuống đôi môi đang hé mở của nó.
Khoa gỡ tay của Vân ra khỏi cổ của mình, nhưng con nhỏ lại giữ thật chặt, vừa làm nó vừa hét.
- Ông đừng bỏ con đi mà, con xin ông đấy...!!
Khoa kêu khổ, nó mà không buông anh ra nhỡ đâu có ai vào đây thì sao. Anh cúi xuống tai của nó, anh thì thầm.
- Ngủ ngoan nhé cháu yêu, buông ông ra nào....!!
Khoa vừa dứt lời, Vân liền buông Khoa ra. Anh buồn cười quá đến nỗi hai tay của anh phải ôm lấy miệng của mình vì anh sợ làm cho nó thức giấc.
Khoa khép cửa phòng riêng của mình lại. Anh bắt đầu công việc, có một đống hồ sơ đang chờ anh ký và phê duyệt. Anh ôm đầu, đến là khổ sao con nhóc lại ngủ ngay vào lúc này, anh đang cần con nhỏ dịch cho anh mấy tài liệu mà bên kia gởi sang, kiểu này anh sẽ bắt con nhỏ làm việc thêm giờ để bù vào khoảng thời gian mà nó đã ngủ.
Hoàng thì lại khác anh đang nướng ở trên giường mà vẫn chưa muốn dậy. Tối hôm qua anh làm việc khuya nên hôm nay anh phải ngủ bù cho đủ.
Từ hôm chia tay con nhỏ Vân ở công viên đến giờ, nhiều lúc nghĩ đến nó anh vẫn còn cảm thấy tức nhưng công việc đã cuốn anh đi như dòng chảy của thời gian tàn phá hết mọi thứ mà nó đi qua.
Anh đã quên hết, anh coi Vân như chưa bao giờ tồn tại hay xuất hiện trước mặt của anh.
Anh là người được mệnh danh là người của công việc, anh hăng say làm và sáng tạo nên những cái mới, đó là đam mê cũng như lẽ sống của anh.

Lan thấy đầu của mình đau như bị ai dần và cái cổ họng khô khốc. Cô ta kinh hoàng khi thấy mình nằm trần truồng ở trên giường, vội lấy cái chăn quấn quanh mình, cô ta chạy vội vào phòng tắm.
Cô ta đau khổ cùng cực và khóc nấc lên, cô ta cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Càng nhớ đến đâu cô ta càng kinh tởm Công hơn nhưng cô ta làm gì được hắn.
Hai tay của cô bóp thật chặt vào cái vòi hoa sen, thế là hết mình phải làm sao bây giờ, chúa ơi, có ai hiểu cho lòng của con, tại sao không phải là ai khác mà lại là hắn.
Lan định kiện Công ra tòa, nhưng cô ta lại ngừng ngay ý nghĩ này, vì đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta qua đêm với đàn ông. Cô ta không muốn làm to chuyện này vì không muốn Vũ biết, nếu mà anh ấy biết thì kế hoạch tiếp cận của cô ta đâu còn nữa.
Lan là một con cáo già dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cô ta cũng nghĩ được ra cách để thoát thân.
Công đã dậy và bỏ đi từ bao giờ rồi, sau khi chơi cho thỏa anh ta sung sướng nhìn nạn nhân của mình vẫn còn ngon giấc. Anh ta nhếch mép của mình lên, lấy cho mình cái áo và tắm qua, anh ta khép cửa và bước ra ngoài. Trên tay của anh là một xấp ảnh dày, anh ta đã chụp lại tất cả hình ảnh khỏa thân của Lan.
Lan ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi khách sạn nhưng trên mặt của cô ta tái xanh vì thuốc và vì uất hận, cô ta không ngờ cả đời của mình đi trêu đùa kẻ khác nay lại bị người ta chời lại một cách sâu cay như thế này.
Vân đã ngủ bốn tiếng rồi mà nó vẫn chưa chịu dậy. Khoa vì mải làm nên cũng quên không đánh thức con nhỏ.
Vân khẽ cựa mình, nó vươn vai và ngáp một cái thật to. Trên nét mặt của nó biểu hiện sự thỏa mãn vì được ngủ đã giấc. Vân giật mình vì nó đang nghĩ xem mình đang ở đâu.
Vân thấy mình đang nằm trên giường, cái chăn được đắp ngang người. Vân vội nhảy xuống đất, khẽ vuốt tóc cho thẳng, nó mở cửa bước ra. Vừa mới nhìn thấy Khoa, Vân đỏ hết cả mặt vì xấu hổ.
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười hỏi nó
- Thế nào hả cô nhân viên của tôi, ngủ đủ chưa...??
Vân bẽn lẽn nói.
- Dạ, đủ rồi ạ...!!
Khoa nghe Vân trả lời anh như một con mèo, anh càng bực mình hơn.
- Bây giờ thì cô làm việc cho tôi....!!
Anh ném cho nó một đống hồ sơ, chưa hết anh quát.
- Cô phải hoàn thành hết cho tôi trong ngày hôm nay, làm luôn bản báo cáo tình hình của công ty....!!
Anh trừng mắt lên bảo nó.
- Và làm luôn bản kiểm điểm về thái độ của mình đối với sếp......!!
Vân chán chẳng buồn cãi nhau với Khoa, con nhỏ ngoan ngoãn mang chồng hồ sơ mà Khoa vừa ném cho mình và tước luôn cái Laptop của Khoa. Nó không nói gì nữa mà cắm cúi vào làm việc.
Vân cố gắng hoàn thành công việc và nhiệm vụ của mình sớm. Nhưng Khoa không tha cho con nhỏ. Anh chàng bắt Vân dịch hết tài liệu này tới tài liệu khác. Khoa muốn hành và đầy Vân cho bõ ghét.
Vân lau mồ hôi trán, cô nàng vừa bưng một chồng hồ sơ vừa thở hổn hển vì mệt. Vân lẩm bẩm.
- Cái tên chết tiệt kia, hắn đúng là đồ độc ác mà, hắn định hại mình chết đói và chết dần vì mệt đây. Được anh muốn chơi thì tôi chơi với anh....!!
Vân thôi không còn làu nhàu hay lẩm bẩm chửu rủa Khoa nữa mà cô nàng chăm chú và cắm cúi làm việc. Trên môi của cô nàng nở một nụ cười thật gian. Khoa nhìn thấy nụ cười đó, anh chàng cảm thấy nghi ngờ và có ý đề phòng ở trong dạ, vì từ khi làm chung với Vân đến giờ anh chàng hiểu Vân là một con bé nghịch ngợm và hay bày trò để trêu ghẹo người khác.
Vân khẽ quay lại nhìn Khoa một cái rồi nở một nụ cười, Khoa giật mình và đỏ mặt vội cúi xuống giả vờ ghi ghi chép chép. Anh chàng cảm tưởng mình là học sinh bị cô giáo bắt gặp đang quay bài.
Vân lấy tay che miệng của mình lại, cô nàng thì thầm.
- He he he, hôm nay tôi và anh cùng nhịn đói để làm việc. Tôi xem anh kêu mệt trước hay là tôi....!!
Vân liền giở mấy que kẹo mút rồi cho lên miệng ngậm, cô nàng vừa làm việc vừa ngậm kẹo nên trông rất hoạt kê.
Khoa bực mình hỏi Vân.
- Cô có còn con nít không hả, đúng là đồ bất lịch sự. Đây là văn phòng làm việc chứ không phải là canteen, vì vậy cô làm ơn bỏ cái que kẹo ra khỏi mồm cho tôi nhờ....!!

Vân cười cười, rồi vớ lấy túi xách của mình. Cô nàng chìa ra một que kẹo trước mặt của Khoa. Cô nàng mời.
- Anh có muốn ăn không vì tôi còn nhiều lắm....!!
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười. Con nhỏ này coi mình là cái gì nhỉ, không lẽ nó coi mình là con nít hay sao. Mình là một thằng con trai và đã trưởng thành rồi ai lại đi ăn kẹo mút. Con bé này đúng là trẻ con.
- Không cám ơn cô. Cô cứ giữ lấy mà ăn....!!
Vân cười khì bảo Khoa.
- Tôi chỉ sợ nếu ăn một mình mà không mời anh. Anh lại bảo tôi là đứa không biết phép tắc......!!
Khoa ngán ngẩm lắc đầu rồi quát Vân thật to.
- Này cô kia, Cô đã hoàn thành xong công việc chưa, sao còn không làm việc đi. Cô có tin tôi lại trừ thêm tiền lương của cô không....!!
Vân tỉnh bơ bảo Khoa.
- Vâng, sếp cứ tự nhiên. Vì em biết kể từ khi làm cho xếp, em đã xác định là mình sẽ bị xếp bắt nạt và chết đói rồi nên sếp cứ thong thả mà làm.....!!
Khoa muốn điên cả cái đầu. Anh chàng không nói một lời nào nữa mà tập trung và cái desktop.
Vân cũng tập trung vào công việc của mình. Cô nàng đánh máy mấy tài liệu đã dịch xong, rồi làm bản báo cáo tình hình của công ty cho Khoa.
Vân đặt một chồng hồ sơ trước mặt của Khoa. Vân đặt đâu có nhẹ, cô nàng cố ý làm cho Khoa phải giật mình lên thì thôi. Đúng là Khoa vì mải làm việc nên không hay là Vân đang đứng trước mặt mình. Khoa giật bắn người lên, tim của anh chàng đang nhảy điệu Van ở trong lồng ngực.
Vân bịp chặt miệng của mình lại để tiếng cười khỏi thoát ra ngoài. Khoa tức quá liền lấy tay gỡ tay của Vân ra khỏi miệng. Vân phá ra cười thật to. Trạng thái tinh thần của hai người lúc này trái ngược nhau, Vân thì hạnh phúc vì đã dọa được Khoa, còn Khoa tức điên lên và chỉ muốn cho con nhỏ Vân này một cái cốc.
Anh chàng cố nén để hỏi.
- Cô đã làm xong rồi chứ....??
Vân khẽ e hèm một tiếng và nuốt tiếng cười ở trong bụng. Cô nàng lấy bộ mặt thật nghiêm túc để trả lời xếp của mình.
- Vâng, thưa sếp. Em đã dịch, đánh máy toàn bộ và làm luôn bản báo cáo của công ty cho sếp rồi....!!
Khoa ngả người ra sau ghế, anh chàng khoanh tay lại, mắt nhướng lên hỏi Vân.
- Cô có biết là mình đã quên gì không....??
Vân khẽ ngước mắt lên, cô nàng đang nhìn trần nhà, cái tay xoa xoa cầm. Đầu óc của cô nàng đang hoạt động rất mạnh và đang kiểm tra xem mình đã quên không làm nốt yêu cầu gì của Khoa. Vân cười khì bảo.
- Xin lỗi sếp, nhưng em không nhớ gì cả....!!
Khoa vỗ bàn đánh dầm một cái. Vân giật bắn người lên, Con nhỏ khẽ gắt.
- Sếp không thể ăn nói nhẹ nhàng được hay sao mà phải đập bàn để thị uy thế...??
Khoa cười khẩy bảo Vân.
- Với người ương bướng và cứng đầu như cô, nói chuyện nhẹ nhàng không có tác dụng. Tôi bảo cô làm thêm bản kiểm điểm vì thái độ bất kính đối với sếp của mình và thêm hành vi dám ngủ trong giờ làm việc nữa....!!
Vân tiu nghỉu hỏi Khoa.
- Anh có thấy mình hơi quá đáng không, nhân viên bị ốm anh cũng không cho nghỉ, anh bắt người ta đến đây làm việc, bị xốt thì phải uống thuốc mà uống thuốc thì phải ngủ chứ...??
Khoa trừng mắt lên, anh chàng ngồi dậy rồi lôi Vân sát vào mặt mình.
- Cô mà còn dám cãi tôi, hay có những hành động chống đối nữa là tôi lôi cô ra tòa thật đấy....!!
Vân quay mặt sang hướng khác, cái chân của cô nàng khẽ dặm nhẹ lên chân của Khoa. Vân giả vờ ngoan ngoãn bảo Khoa.
- Vâng, thưa sếp em biết mình phải làm gì rồi....!!
Khoa nhăn mặt lại vì đau, Khoa định cho Vân một cái cốc vào đầu nhưng cô nàng nhanh hơn. Vân lách người ra khỏi tầm với của Khoa, rồi giả vờ ôm lấy bụng của mình.

- Xin lỗi sếp, em cần đi vệ sinh một tí....!!
Vân bỏ chạy ra cửa thật nhanh, rồi đóng đánh rầm một cái và bỏ đi luôn. Khoa bị cục tức chèn từ sáng tới giờ, anh chàng như quả bom đang nổ chậm.
Vân vừa đi khỏi thì Tú vào, anh chàng này muốn báo cáo tài liệu mà Khoa yêu cầu lúc sáng.
Vân nhẹ nhàng đi từng bước và tiến lại gần cánh cửa văn phòng của sếp. Con nhỏ đang nghĩ cách để không bị trừng phạt cho cái tội dám dặm lên chân của sếp.
Vân đứng gián vào tường rồi thò đầu qua khe cửa, đôi mắt của Vân nhòm vào. Vân thấy Khoa đang chăm chú làm việc, hình như anh chàng không biết là Vân đang quan sát mình. Vân lấy tay ôm ngực và tự chấn chỉnh tinh thần để bước vào trong.
Vừa mở được cánh cửa, Vân đã thấy được nụ cười rất ngọt của sếp. Vân chột dạ nghĩ.
- Sao tự nhiên cái tên kia lại cười, không lẽ hắn đang tính làm gì mình hay sao....!!
Vân hơi hãi nên vẫn đứng một chân trong cửa và một chân ngoài cửa. Ý của cô nàng là nếu tên sếp kia có bất cứ hành động gì khả ghi Vân còn có đường để thoát. Khoa vẫn cười mà không nói gì. Vân đứng được một lúc rồi. Khoa bây giờ mới lên tiếng.
- Cô không đứng luôn ở đấy cả đời chứ, cô có biết là tôi chờ cô nãy giờ để nghe cô báo cáo không hả, hay là cô không đói và không cần phải nghỉ ngơi....!!
Vân thận trọng tiến từng bước vào trong. Vân mỉm cười hỏi sếp.
- Anh đã đọc qua bản báo cáo của tôi chưa...??
Khoa nheo nheo mắt rồi giả vờ nói.
- Xin lỗi cô tại tôi bận quá nên không có thời gian, bây giờ tôi yêu cầu cô đọc lại bằng miệng hết từng này cho tôi...!!
Vân sửng xốt, định phản kháng lại. Nhưng Vân hiểu ngay.
- Cái tên này muốn hành mình để trả thù cho hành động ban nãy của mình đây mà. Đúng là đồ nhỏ mọn, cũng được nếu anh muốn thế tôi sẽ chiều anh....!!
Vân tươi cười và lễ phép nói.
- Vâng, thưa sếp. Em sẽ làm ngay đây....!!
Vân lôi tệp hồ sơ mà lúc nãy mình đánh máy ra, rồi nói sơ qua nội dung cho Khoa. Khoa chăm chú lắng nghe, nhưng vặn hỏi Vân hơi nhiều. Vân bực hết cả mình.
- Hừ, tên này cậy mình giỏi để bắt nạt một con bé mù kinh tế như mình đây mà. Nhưng mà anh đánh giá và coi khinh người khác hơi quá đấy. Tuy là tôi không được đào tạo và có nhiều kinh nghiệm cũng như sự nhạy bén như anh nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa là tôi không thể tự học.....!!
Vân tự tin trả lời Khoa hết những câu hỏi mà Khoa đưa ra cho Vân. Con nhỏ không cần biết là đúng hay sai mà chỉ trả lời theo suy nghĩ và cảm giác của mình mà thôi. Khoa phá ra cười thật to.
- Cô hài hước quá, làm ăn kinh tế như cô chỉ có nước phá sản sớm.....!!
Vân đáp lại lời Khoa cũng không kém.
- Anh nói đúng, tôi công nhận mình ngu dốt. Nhưng tại sao có người biết tôi ngu dốt mà vẫn thuê tôi vào đây làm nhỉ, không biết anh ta có vấn đề gì không, hay đơn giản là anh ta có suy nghĩ khác người....!!
Khoa đang cười vội ngừng ngay lại. Khoa trừng mắt lên quát.
- Con nhỏ kia, cô có bi ết là mình vẫn chưa làm bản kiểm điểm và vẫn chưa nộp cho tôi. Nguyên hai cái tội kia tôi vẫn còn chưa xử lý cô, nay cô lại vi phạm thêm là thế nào, có phải vì tôi dễ tính quá nên cô được nước lấn tới không hả...??
- Dạ, em xin lỗi sếp. Em sẽ ngồi và viết bản kiểm điểm cho sếp ngay đây. Nhưng em xin chỉnh sửa với sếp một chút xíu. Em cho là sếp hơi nhầm khi cho rằng mình dễ chịu thật ra chỉ có hai từ để miêu tả về sếp đó là "độc tài"....!!
Khoa gồng mình lên rồi đập bàn cái dầm. Khoa quát lên thật to.
- Cô đúng là càng ngày càng không coi tôi ra gì mà. Thôi khỏi cần nói nhiều với cô, cô viết cho tôi mười bản kiểm điểm chưa hết tôi sẽ phạt cô bằng cách tăng ca cho cô......!!
Vân bình thản nói.
- Vâng, cảm ơn sếp......!!!
Vân đánh máy một bản kiểm điểm của mình, rồi in ra mười bản. Thanh đưa một đống cho Khoa. Khoa ngạc nhiên bảo Vân.
- Cô làm gì thế hả, có ai viết bản kiểm điểm mà bằng máy tính đâu, tôi yêu cầu cô viết lại bằng tay.....!!

Vân ỉu xìu nói.
- Sếp đừng bắt bí người khác mãi. Bản kiểm điểm viết bằng tay hay bằng máy đâu có gì quan trọng, quan trọng là thành ý của tôi đối với sếp....!!
Khoa nhìn thẳng vào mặt của Vân. Anh chàng phì cười bảo.
- Cô có biết là bây giờ trông cô khôi hài lắm không hả, cô đúng là đồ nói dối mà không biết ngượng....!!
- Anh thì biết cái gì, tôi đã làm xong hết yêu cầu của anh rồi. Chào anh tôi đi ăn cơm trưa đây....!!
Hoàng sau một giấc ngủ dài, anh chàng vươn vai thức dậy. Vớ lấy cái đồng hồ đặt ở đầu giường. Hoàng dụi mắt để nhìn cho thật kỹ, thấy đã hơn 11 giờ trưa rồi. Hoàng phì cười nghĩ.
- Mình đúng là ngủ như một con heo, không ngờ mình có thể nằm im một chỗ lâu như vậy.....!!
Hoàng ngồi dậy, rồi đi vào phòng tắm. Sau khi đánh răng, rửa mặt và làm vệ sinh buổi sáng xong, Hoàng thay quần áo rồi phóng xe đi ăn trưa. Hoàng là một người lười nấu nướng, ngoài ra anh chàng cũng không biết nấu ăn, nên căn bếp lúc nào cũng lạnh vì lửa chưa bao giờ được thổi lên ở đây.
Hoàng lái xe tới siêu thị của Vũ, anh chàng muốn rủ thằng bạn đi ăn cùng. Vũ đang bận giải quyết mấy đơn đặt hàng ở trong văn phòng nên không có thời gian để đi ăn. Anh chàng làm việc say sưa quá nên cũng quên luôn cả đói.
Vũ nghe tiếng gõ cửa liền nói.
- Mời vào.....!!
Hoàng tươi cười bảo Vũ.
- Thế nào cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình chưa, mình muốn mời cậu đi ăn....!!
Vũ ngước mắt lên nhìn thằng bạn. Thấy khuôn mặt tươi rói và hạnh phúc của Hoàng. Vũ mỉm cười hỏi.
- Hôm nay cậu trúng mánh gì hay sao mà vui thế....??
Hoàng ngồi xuống cái ghế đối diện với Vũ, anh chàng cầm một tờ giấy lên xem, người ngả về phía sau, hai chân vắt lên nhau. Hoàng cười khì bảo Vũ.
- Chẳng là lâu rồi mình mới có một giấc ngủ ngon nên tinh thần có vẻ hơi phấn chấn một chút.....!!
- Nếu thế thì chúc mừng mày còn tao không tài nào ngủ được, đầu của tao lại sắp như muốn nổ tung ra đây.....!!
Hoàng nheo nheo mắt trêu Vũ.
- Có phải mày không ngủ được vì đàn bà không. Cái số đào hoa của mày thật sung sướng, nhiều lúc tao ước được như mày mà không được....!!
Vũ cười khẩy bảo Hoàng.
- Mày có câm đi không hả, mày đến đây là để mời tao đi ăn, hay tới đây để móc họng tao....!!
- Xin lỗi mày, nhưng tao chỉ nói sự thật thôi mà, mày có thấy là không hề có đứa con gái nào bám đuôi của tao trong khi tao cũng đẹp trai, tài giỏi và nhà cũng giàu có như mày, tại sao chúng nó chỉ bám theo mày mà không bám theo tao....!!
Vũ được nước nói luôn.
- Hay là chúng nó biết mày bị bóng nên sợ hãi tránh xa....!!
Hoàng uất quá liền lấy tờ giấy ở trên tay đập bốp vào đầu của Vũ. Anh chàng quát thật to.
- Thằng kia sao mày dám ăn nói với tao như vậy hả, mày có tin là tao bóp mày chết luôn ở đây không....??
Thấy cái mặt tím tái vì giận của Hoàng. Vũ buồn cười quá, anh chàng lại càng trêu già.
- Dạ, em biết lỗi rồi. Em hứa từ sau sẽ không dám trêu anh nữa. Nhưng mà anh cũng phải nói sự thật cho thằng em này biết để còn giúp cho anh nếu không mẹ của anh lại hỏi em tại sao đến giờ này anh vẫn còn độc thân và không bám theo ai thì em biết trả lời như thế nào....!!
- Nếu thế mày chỉ cần bảo mẹ tao là tao lỡ yêu mày rồi nên không muốn có ai khác....!!
Vũ cùng giả vờ hùa theo.
- Ấy chết anh đừng làm thế, anh mà làm như vậy mẹ của em lại lên cơn đau tim rồi chết luôn thì sao.....!!
Hoàng bực cả mình, anh chàng liền đứng giậy, rồi ôm lấy cổ của Vũ, Hoàng khẽ bóp lại rồi dọa.
- Mày im miệng ngay lập tức cho tao, nếu không tao cho mày đi viện bây giờ....!!
Kể từ khi Vân mất tích đến giờ bố mẹ và ông của Vân ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng. Hàng tuần họ vẫn nhận được hai lá thư của Vân gửi về nhà, trong thư con nhỏ chỉ bảo nó vẫn khỏe và đang sống rất tốt, ngoài ra nó không hề nói cho họ biết là nó đang ở đâu để cho họ đi tìm.

Thu vẫn hay tới nhà của Vân chơi, con nhỏ được Vân nhờ nhắn lại tình hình của mình cho gia đình của nó biết.
Bố mẹ và ông của Vân có lo lắng cho Vân cũng không làm gì được, vì bây giờ Vân giống như một con chim bay ngang trời làm sao mà bắt được nó và làm sao xác định nó đang bay theo phương nào để đi theo.
Bà Nhung đã tụt đi mấy ký, hàng đêm bà vẫn khóc vì nhớ thương đứa con gái. Ông Chung nẫu cả ruột khi nhìn thấy vợ như thế này, ông an ủi bà Nhung.
- Em đừng có đau buồn quá mà thành bệnh thì khổ. Anh tin là nó sẽ về nhà với chúng ta thôi....!!
Bà Nhung mắt đỏ hoe bảo chồng.
- Em cũng mong như anh lắm nhưng chúng ta đã đợi nó được gần nửa tháng rối mà có tin tức gì của nó đâu....!!
Bà Nhung cầm mấy lá thư mà Vân gởi về, lòng bà đau như cắt. Bà ôm lấy mặt của mình, bà nói trong tiếng nấc.
- Em thấy chúng ta thật độc ác, con bé còn trẻ người non dạ, biết nó có chống trọi được với phong ba bão táp của cuộc đời hay không...??
Ông Chung thở dài, ông ôm lấy vợ của mình. Bàn tay của ông khẽ vỗ nhẹ lên lưng của vợ.
- Anh tin là nó có thể vượt qua được, em không thấy là khi còn ở nhà nó cũng đã có chí khí tự lập từ nhỏ rồi hay sao....!!
Vân tuy sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng con nhỏ chưa bao giờ cậy mình có của cải hơn người khác mà kiêu kỳ ngược lại con nhỏ rất chăm chỉ đi làm thêm và đi học thêm rất nhiều nên vốn sống của Vân tuy không nhiều nhưng cũng không quá ít.
Bà Nhung vẫn lo ngại.
- Em sợ lắm anh ạ, vì đường đời đâu có phải là đơn giản ngay cả những người được coi là lão thành và trải đời nhiều mà vẫn không thể nào vượt qua được cạm bẫy của cuộc đời huống chi là con bé Vân nhà mình....!!
Ông Chung mặc dù lo lắng, buồn đau và nhớ thương Vân không kém gì vợ nhưng ông không thể nào biểu hiện ra sự yếu đuối như vợ của mình được vì ông cần phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho vợ.
Hai vợ chồng ngồi im lặng ở phòng khách, họ không nói với nhau cầu nào nữa vì hôm nay nhà đằng trai tới. Ông Chung ngán ngẩm bảo bà Nhung.
- Chúng ta biết ăn nói với họ như thế nào đây, không lẽ nói cho họ biết là con bé Vân nó trốn mất tiêu rồi....!!
Bà Nhung lấy khăn lau nước mắt.
- Anh xem có còn cách nào khác đâu, giấy làm sao mà gói được lửa, thôi thì nói ngay từ đầu rồi họ muốn làm sao thì làm vì em chỉ cần đứa con gái của em khỏe mạnh quay về nhà thôi, còn kết quả là họ có chấp nhận nó làm con dâu hay không bây giờ với em không còn quan trọng nữa. Thậm chí mai sau không ai lấy nó em cũng sẽ nuôi nó cả đời....!!
Ông Chung đang buồn rầu nghe bà vợ nói ông cũng phải phì cười.
- Anh chưa thấy bà vợ nào kỳ lạ như em, không lẽ em định để cho nó chết già mà không có ai hay sao....!!
Bà Nhung giải thích cho ông chồng hiểu.
- Nào em có muốn con mình bị ế cả đời đâu nhưng trong trường hợp này em nghĩ thà là bị như vậy còn hơn....!!
Ông Chung nắm lấy tay của vợ. Ông dịu dàng nói.
- Anh tin là mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp. Anh cùng sẽ làm như em, vì từ khi con Vân rời khỏi nhà anh nhớ thương nó quá, nhiều lúc anh ước giá mà không có cái hẹn ước kia thì có lẽ anh và em không phải sống trong đau khổ như thế này. Chúng ta chỉ có mỗi mình nó là con gái, nếu nó mà có mệnh hề gì chúng ta biết sống làm sao đây....!!
Bà Nhung lại khóc nấc lên. Ông Chung ôm bà vợ vào lòng. Cả hai vợ chồng đều nén đau thương và tiếng thở dài để đi gặp gia đình chồng tương lai của Vân.

Cuộc gặp mặt giữa hai gia đình diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng sự vui vẻ không hề hội tụ ở đây. Vì nhà gái cô dâu đã trốn mất, còn đằng trai chú rể cũng không hề tới.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15340

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15340-4.html#p195428

Quay về Thơ, truyện ngắn