Mình suýt nữa thì khóc khi Dũng hỏi thế, nhưng cảnh sau thì không biết phải mô tả ra sao nữa. Dũng cầm túi xách của bạn gái, mở ra lấy một cái ví LV nhái dúi vào tay mình tờ 200 trong khi bạn ấy lại cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc đến.
- Đây, vay 1 thì trả 10, coi như là lãi mấy năm nhé Hưng. May cho mày là bọn tao vừa cho cái điện thoại đi ở tạm trong hiệu cầm đồ đấy.
- Mày bị chập mạch à? Nói thế thì bố tao đéo dám cầm
- Thằng điên, tao có tốt đẹpgì đâu mà mày lại nghĩ thế. - Dũng phá lên cười. - Đó là của bồ tao, nhà nó giàu lắm, lúc nào hai đứa hết tiền là nó về xin xỏ bố nó làlại có ngay ấy mà. Không cho tiền, thì cho hiện vật. - Dũng nói đơn giản cứ như là xin một cái điện thoại như xin gói bimbim vậy
Nghe Dũng nói vậy mình cảm thấy nhục kinh khủng. Thà chạy về xin tiền Mẹ Gấucon còn hơn.
- Vậy thì tao chỉ lấy đúng sốmày nợ tao thôi Dũng ạ.
- Tao có trả thừa đâu mà mày phải thế, thôi cầm đi cho tao vui, có nhiều nhặn gì đâu. Có khi lúc nào đấy tao lại vay mày thì sao. - Dũng vỗ vai mình cười. - Thôi tao đi ăn đêm với bồ đây. Có gì A lô sau nhé.
Dũng lên xe, đề máy hất đầu với mình lần cuối. Bạn gái Dũng cũng mỉm cười chào rồi ôm chật lấy nó, haiđứa lao vút trên đường vắng. Mình nhìn theo cho đến khi khuất bóng mới thôi. Sẵn tiền nên mình mua thêm cả sữa tươi nữa.
Vừa về đến nơi thì cả Linh lần con Bin đều nhao nhao ra đón.
- Sao lâu thế hả trời? Đói muốn chết rồi đây này.
- Anh bị kẹt… xe. Yên tâm, 10 phút nữa là sẽ có.
- Ơ, anh không dìu tôi vào nhà à. Có biết là càng đêm thì tôi lại càng bị đau nhức không. Linh nhăn nhó.
- Bám vào vai anh. Anh dìu lên tận phòng ngủ luôn.
Linh đấm tôi mấy cái vì cái tội trêu đùa quá trớn đó. Khi dìu Linh cũng là lúc mình với Linh có khoảng cách gần nhau đến như vậy.Mình cảm thấy hương thơmtỏa ra từ Linh. Con gái là thế, dù cho trái đất có tan thành tửng mảnh cũng phảisạch sẽ, thơm tho rồi mới chết.
Mùi thơm nức mũi từ mỳ úp sôi với trứng trần làm con Bin cứ nhảy dựng lên bám vào thanh bím hít lấy hít để. Sẵn có chào, mình tráng riêng cho nó một quả.Khi bưng mì ra thì mình giật mình khi thấy Linh có những triệu chứng lạ lắm. Trông Linh đờ đẫn, ỉu xìu, mắt nhắm mắt mở cứ như là bị bỏ đói. Vừa mang ra Linh mời vội mình rồi nhanh chóng đánh chén hếtphần của mình.
- Em ăn thêm nữa đi. - Mìnhđẩy bát mì về phía Linh. Trong khi cũng đang đói, nhưng Linh cần hơn là mình
Linh hết nhìn mình rồi lại ngó xuống bát mì ngập ngừng hỏi
- Nhưng đó là của anh mà, anh vừa mua, vừa làm mà không được ăn thì ngại quá
- Thôi bỏ cái mặt nạ hộ cái bà nội. Thật ra anh về muộn là vừa đi ăn với bạn đấy. Em tự nhiên đi
- Vậy à, sao không nói sớm. Cảm ơn anh nhé, tôi không ăn gì từ sáng đến giờ rồi. Đói muốn chết đây này.
Nói rồi Linh tươi cười nhìn tôi, mở đĩa ra húp 2 quả trứng trần trước rồi ăn mới tiêu diệt mì. Trong khi mìnhngạc nhiên tự hỏi tại sao sống trong một ngôi nhà rộng rãi, đẹp đẽ đầy đủ tiệnnghi như thế này mà Linh lại phải nhịn đói. Mình giả vờ mang bát đi rửa, ra đến bếp mở tủ lạnh ra xem thế nào. Trống trơn, không có gì cả. Chuyện gì đã xảy ra với Linh vậy?
Ăn xong Linh cứ nói đi nói lại lời cảm ơn mình. Linh còn muốn rửa bát nữa nhưng mình chiếm luôn cái việc đó. Khi hai đứa ngồi uống sữa thì Linh hỏi cả ngày nay mình đã đi đâu. Dường như việc một ai đó thất tình làm cả thế giới này phải rối ren theo. Mình ngồi kể cho Linh nghe về Hoàng và tình yêu sai lầm của mình, bạn Thúy.
Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi
- Nhưng tôi còn đáng ghét hơn có phải không?
Mình bật cười, liệt kê ra một đống điều đáng ghét để chứng minh.
- Ừ Thúy thì làm sao so sánh được với em. Em to mồm cả trên game lẫn ngoài đời. Em chỉ biết ăn chứ không biết làm, em không nghe lời mà chỉ muốn ra lệnh, em thích gọi ai thì gọi, rồi đuổi về gọi cho đứa khác cũng chẳng cóvấn đề gì. Vân vân và vân vân.
- Xin lỗi nếu như tôi đã quá đáng với anh.
- Nhưng bù lại em có nhiều ưu điểm mà Thúy lại khôngcó. Đủ để bù trừ cho tất cả.
- Như thế nào, anh nói đi. Linh tò mò
- Vậy em phải làm cho cho anh 1 điều rồi anh mới nói.
- Điều gì.
- Hãy gọi xưng em với anh chứ đừng là tôi với anh. Nghe xa cách và lạnh lùng bỏ bố ra.
Linh nhún vai, tỏ vẻ cân nhắc rồi nói ngắn gọn
- Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.
Đang khi mình định hỏi Linh lý do tại sao lại tuyệt thực cả ngày như vậy thì bốGấu to gọi. Không phải nghe cũng biết là nếu như trong 10 phút nữa là mình không có mặt là gay go lắm.
- Anh phải về rồi phải không, bây giờ cũng gần 12giờ đêm rồi còn đâu nữa.
- Ừ anh về ngay đây. Nhưngem ở một mình ổn không?
- Tôi vẫn luôn thế mà, chỉ làhôm nay hơi thèm ăn một chút thôi?
- Cho anh số điện thoại đi, lúc nào đói thì cứ gọi anh. Anh sẽ... đi tìm thầy bói cho em
Linh cho mình số rồi dìu Linh ra tận cổng tiễn mình. Con Bin có vẻ khoái nơi ở mới, nó chạy long nhong khắp nhà.
- Chúc em ngủ ngon. - Câu này mình chỉ quen nhắn tin hay chat chit, nói ở ngoài đường thấy cứ thấy là lạ
- Ừ, anh cũng thế nhé.