Mình tự hỏi có phải Linh là nữ thần báo tử khi luôn đem đến điều không may cho cái thân vốn chẳng to cơm này không. Đi được một đoạn mới nhớ là đã cởiáo khoác ném lên sofa nên giờ ai nhìn cũng tưởng mình là đứa tâm thân trốn trại. Mua được khăn tắm sắp về đến nhà thì Linh gọi điện bảo quay lại mua bánh, pa tê đóng hộp và sữa cùng ăn. Lại phải quay lại trong khi mắt mình đang trong tình trạng vừa nhắm vừa mở và sự ức chế vô bờ bến. Khi hôm qua thấy cái tủ lạnh trống trơn so với cái diện tích đủ nhét cả con lợn quay vào trong, thì mình cũng đang tự hỏi tại sao lại tồn tại sự nghịch lý này.
Vừa về nhà thì thấy con Bin nằm thu lu một góc, Linh đã quyết định xích nó lại chứ không chó chạy lung tung nữa. Mình đặt đồ ăn lên bàn nhưng không thấy Linh đâu. Phòng khách lẫn nhà bếp đều chẳng thấy Linh ngồi sẵn ở đó. Đang khi mình chuẩn bị đi lên tầng thì từ trong nhà tắm tiếng Linh vọng ra.
- Nhắm mắt lại và đưa khăntắm cho tôi mau. Một bàn tay ướt sũng, thò ra từ ngoài cửa, đập đập liên hồi. - Ôi hóa ra là Linh đã tắm rồi, chỉ nghĩ đến thôi mình đã đỏ hết cả mặt.
- Cấm không được giở trò đấy nhé. Không thì tôi hét lên đấy! Linh cảnh báo.
- Dù có tắm thêm lần nữa thì em vẫn là Linh thối chânthôi. Mình chầm chậm tiến từng bước về nhà tắm trêu trọc Linh.
- Còn lâu! Sau mấy phút nữa thì tôi lại trở về như ban đầu thôi. Thôi mau mau đưa khăn tắm cho tôi đi. Đang lạnh muốn chết nè.
- Lạnh mà còn muốn tắm. - Mình lẩm bẩm. Lúc này mình đã đứng sát cạnh cửa,bóng Linh in lên cửa kính một cái mờ ảo nhưng giọngnói lanh lảnh thật chẳng lẫnvào đâu. Mình dúi nhanh khăn vào mấy ngón tay Linh
- Còn hơn là bị anh gọi là đồ thối chân. Linh giật mạnh lấy khăn rồi đóng sầm cửa lại. Tránh xa ra 10 met đấy nhé, không thì tôi nghỉ chơi anh đấy.
Lúc đó mình vẫn mơ màng khi những ngón tay của mình chạm vào các ngón tay của Linh. Chúng lạnh, ướt nhưng mềm mại vô cùng. Thảo nào mà chẳng làm được cái việc gì ra hồn cả. Quay ra phòng khách, thả người lên sofa thì lại chẳng thấy áo khoác đâu mà lại đang rét run cầm cập. Cứ tưởng con Bin tha đinhưng sực nhớ ra là nó bị xích thế thì sao mà ăn trộmcủa mình được. Đang băn khoăn tự hỏi xem có nhớ nhầm không thì Linh từ nhàtắm đi ra. Linh mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm, đầu cuốn khăn tắm và mặc áo khoác của mình. Ôi trôngLinh đáng yêu quá.
- Chiếc áo này có khi còn hữu dụng hơn là anh. Mà sao trông anh thế mà lại chọn áo đẹp như này được.
- Em mặc còn đẹp hơn. - Mình mơ mơ màng màng đáp.
- Ghê gớm chưa, cũng biết nịnh cơ đấy. Thế mà vẫn bị ế.
Mình bật cười trước nhận xét của Linh. Cũng đúng nhưng không phải là lúc nào mình cũng khen như thế và xin đính chính lại rằng mình không ế, mà là ế tự kéo đến với mình! Trongkhi hai đứa ngồi ăn sáng thìLinh thắc mắc.
- Vì tôi mà anh phải bỏ học sao? Dại gái đến thế là cùng.
- Đánh giá mình cao thế không biết. Thế em có đi đến trường trong khi ngườibốc mùi … không? Mình suýt nữa buột miệng nói ra khi đang ăn sáng.
- Tôi cũng nghĩ thế. Cảm ơn anh nhé. Thôi nào, lần này tôi thật lòng đấy. -Linh nhún vai khi thấy mình cứ nhìn chằm chằm.
- Anh ghi nhận sự tiến bộ này của em và coi đó là điều không bình thường với em. - Mình cười đáp. Nhưng mà này, sao tủ lạnh nhà em lại chẳng có gì hết thế, có cần anh mua giúp không?
- Nếu anh có tiền thì thích mua gì thì mua đi.
Mình nhẩm tính số tiền còn lại mà hôm qua Dũng đưa, Sau một đêm chỉ còn có mấy chục nghìn, mà mình có tiêu cho riêng mình cái gì đâu. Linh đúng là máy tiêu tiền hạng nặng. Mình chột dạ nên đổi sang chuyện đồ khác.
- Sao em lười thế, nếu không đi ra ngoài được thì cũng nhờ bạn bè hay ai đó mua cái gì để cho tủ lạnh cócông việc mà làm chứ. Ai lạiđể chạy không như cái nhà đá đợi xác chết thế kia.
- Chẳng nhờ được ai cả và cũng chẳng còn đồng nào để nữa. Linh bình thản đáp.
- Cái gì cơ? Nhưng em đangở trong một ngôi nhà to đùng ngã ngửa chứ có phải trại tị nạn đâu, mà trông em cũng giống tiểu thư chứnào phải cô bé bán diêm chứ.
- Tin hay không thì tùy. Tôi thật sự không có đồng nào.
- Sao lại thế, bố mẹ không cho em à?
- Không phải không cho màlà không thích.
- Có chuyện gì xảy ra với em thế? Mình lo lắng hỏi.
- Chẳng sao cả. Mà thôi, đó là chuyện riêng tư sao anh quan tâm nhiều thế. Ăn đi chứ.
Linh tự nhiên gắt lên. Có chuyện gì đó không ổn giữaLinh và bố mẹ. Mình cũng thấy lạ khi Linh bị đau chân mà chẳng có ai ở nhà chăm sóc cả, cũng như trong nhà chỉ cảm thấy hơi người duy nhất của Linh. Mình rất muốn biết thêm nữa nhưngcũng không được nữa rồi. Sau khi đã dọn dẹp những gì con Bin gây ra cũng như đem tới một bữa sáng xongxuôi thì Linh liền kiếm cớ đuổi khéo mình về.
- Anh về đi. Đến giờ tôi phảitháo băng, chườm đá rồi. Anh mà lấp ló ở ngoài là chết với tôi đấy. - Linh cảnhbáo.
- Anh cũng đang ngáp lên ngáp xuống đây Linh thối chân ạ. À quên, cho anh lấy lại cái áo.
Linh cởi ra rồi ném cho mình đầy phũ phàng. Cô bé rất khó chịu với cái tên mới mà mình đặt cho.
- Đồ óc heo nhiều chuyện đichết đi! Đừng tưởng cho tôiăn mà anh nói gì cũng đượcnhé. Trả anh áo luôn, áo xấu òm. Tạm biệt.