Chap 26
Hôm sau, thằng Long về nhà từ sáng sớm, nó bảo phải về đi công chuyện. Tôi mở cửa nhà cho nó về rồi lại chui tọt lên phòng ngủ tiếp một giấc ngon lành…quên khuấy đi hết mọi chuyện…tôi hiện giờ chỉ đang lơ mơ nghĩ tới đôi môi mềm quyến rũ và bé nhỏ của Linh mà thôi …cái cảm xúc khi nhìn em khẽ mở đôi môi ấy, cắn một cái thật nhẹ nhàng vào cái bánh…ôi thôi, xin lỗi tôi chịu không nổi…
Tôi nằm mãi tới trưa trời trưa trật, mãi khi nhận được tin nhắn của Linh, tôi mới lật đật thức dậy…thấy tin nhắn của Linh, tôi tỉnh cả ngủ, mắt mở mắt nhắm, tôi dụi dụi mắt nhìn cho rõ nội dung tin nhắn. Mà hôm nay Linh chủ động nhắn tin cho tôi luôn cơ đấy.
- ‘anh Hải thích ăn bánh kem nhân gì?’
- ‘Ơ, chi vậy em…hôm qua anh đùa em thôi mà, không cần làm đâu’ tôi vừa cười vừa trả lời tin cho em…em ngây thơ thật, đến cả chuyện như này mà cũng còn không hiểu là tôi có ý với em sao…nhưng như thế thì tôi mới thích…tôi thích sự hồn nhiên và ngây thơ của em đến kì lạ.
- ‘Em làm tặng lại anh, hihi’
- ‘tặng chứ không phải trả nữa àh’ tôi chọc
- ‘Dạ, tặng…thế anh thích ăn nhân gì’
- ‘Vanilla, nhiều Sữa…càng nhiều Sữa càng ngon’
- ‘Hì, dạ. Vậy được rồi. Mà anh Hải đang ngủ àh?’
- ‘Uh a đang ngủ, bị em phá anh thức nè’ tôi chọc em tiếp
- ‘Ơ, em không biết…thôi em xin lỗi, em không làm phiền a nữa’
- ‘Đùa đấy cô bé àh, em dễ chọc quá đi, hiền vừa vừa thôi :-))’
- ‘Anh cứ chọc em suốt chứ có ai chọc em bao h đâu’
- ‘Uh a thích thôi e học đi, tối rảnh nhắn tin cũng được’
- ‘Dạ bb anh…anh ngủ tiếp đi’
Tôi trả lời những dòng tin cho em mà trong long hết sức phấn khởi…tại vì sao? Vì tôi nghĩ đến cái cảm giác được ăn bánh kem do chính tay em làm tặng tôi…Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ. Tôi tưởng tượng cái cảnh, em loay hoay trong bếp, người mang một chiếc tạp dề sọc carô, đang loay hoay đánh kem, từng giọt mồ hơi ướt đẫm chảy lăn dài từ má xuống cổ…miệng thì vừa cười vừa nặn bánh làm tặng tôi…Ôi thích quaaá đi.
Tôi giữ cái nét mặt vui vẻ đến tột đỉnh ấy suốt cả ngày. Tôi xuống nhà ăn với bố mẹ mà cứ cười như thế suốt…mẹ bảo tôi điên rồi…haha, điên tình đấy ạh, không phải điên thường đâu …tôi tự đáp như thế trong đầu. Rồi tôi lên phòng, ngồi mở game lên chơi cho qua ngày, đợi Linh đi học về rồi nhắn tin tiếp cho em. Mọi thứ đang rất vui vẻ đối với tôi.
Cho đến khi…
Những sóng gió chính thức ập đến đối với chúng tôi…
Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu…
6h30 cùng ngày
Bíp bíp bíp – chuông điện thoại tôi reo lên, là của Lan. Lạ thật, Lan gọi tôi giờ này làm gì nhỉ?
- ‘Anh Hải…anh Hải ơi…’ tôi nghe tiếng Lan khóc, rất lớn, linh tính dự cho tôi biết chuyện chẳng lành rồi.
- ‘Gì, gì thế em??? Sao mà khóc???’ tôi hốt hoảng hỏi lại…Lan ngày một khóc to hơn.
- ‘Anh Long…tụi nó đánh anh Long’ cái gì, tôi có nghe nhầm không
- ‘Cái …cái gì? Em nói cái gì hả???’ tôi hét lớn
- ‘Anh Long…em không biết nữa…huhu’ Lan khóc lớn hơn, lần đầu tiên tôi thấy Lan khóc…ngay cả khi bị bố tát, Lan vẫn không chảy một giọt nước mắt…nhưng bây giờ, Lan đang ào khóc như một đứa trẻ.
- ‘Em kể rõ ra cho anh nghe xem nào, em làm anh rối theo bây giờ’ tôi lo sợ...
- ‘Anh Long hẹn chở em đi ăn kem sau khi em học thêm xong. Em đứng ngay đầu hẽm chỗ em học thêm đợi anh Long thì thằng Minh chạy đến…nó…nó nói chuyện với em, em chửi nó. Rồi nó hầm hầm bỏ đi…rồi anh Long tới, rồi bỗng ở đâu ra 2 thằng chạy xe từ đằng sau tới đánh cây sắt vào đầu anh Long rồi chạy đi…’
- ‘Em sợ quá anh Hải ơi…’ tiếng khóc của Lan át đi luôn những suy nghĩ của tôi…và thằng Long thì đã xảy ra chuyện…con bà nó chứ…
- ‘Em bình tĩnh đi, bây giờ em ở đâu? Thằng Long ra sao???’
- ‘Em đang trong bệnh viện…em đưa anh ấy vào bệnh viện rồi…anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu…máu đầu anh ấy ra nhiều lắm…em sợ quá anh ơi’
- ‘Bệnh viện nào, để a chạy tới ngay’
- ‘Bệnh viện X’
Tôi cúp máy cái rụp, chẳng đợi nói gì nữa. Tôi đang điên lắm rồi, nó dám đụng tới thằng bạn, thằng anh em thân thiết của tôi thì nó sống không yên thân ở cái đất Sài Gòn này đâu. Tôi hứa. Nhưng trước tiên tôi mong thằng Long không bị gì cái đã. Bọn khốn nạn, đừng hòng tao cho tụi mày thoát.
Tôi chạy như điên lên bệnh viện...trong đầu trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì... Tôi đang rất bực tức và lo lắng. Tôi hi vọng rằng Long sẽ không sao…mọi chuyện đừng đi quá xa. Tôi không nói được gì lúc này nữa, quá bất ngờ, mặc dù tôi đoán được trước sẽ có chuyện như thế này xảy ra…Nhưng không ngờ là nó quá nhanh…bọn khốn nạn kia quá liều mạng và quá liều lĩnh.
Tôi tới nơi, lên chỗ mà Lan nói. Tôi thấy Lan vẫn đang ngồi khóc nức nở…đôi mắt Lan đỏ hoe, không còn chút sức sống…Vẻ kiêu kì và cứng rắn ngày nào hoàn toàn biến mất, nay chỉ còn lại một sự yếu đuối, những giọt nước mắt…Có lẽ những chuyện vừa xảy ra đã quá sức chịu đựng của Lan.
- ‘Lan, Long vô lâu chưa?’ tôi ngồi xuống cạnh Lan rồi hỏi.
- ’45 phút rồi anh àh…em lo quá’ Lan quay qua nhìn tôi rồi khóc lớn.
- ‘Thôi được rồi, đừng khóc nữa…không phải lỗi của em đâu…’
- ‘Do em…nếu anh Long không dính vào thì đã không như thế này’ Lan nấc lên tầng hồi, thật đáng thương.
- ‘Làm sao em nói thế được…Long nó thích em, đó là quyền của nó…dính vào là như thế nào’ tôi bực mình nói.
- ‘Rồi chuyện này đã có ai biết chưa?’ tôi hỏi tiếp
- ‘Em chỉ mới gọi cho mình anh thôi, vì em biết 2 anh thân với nhau’
- ‘Thôi được rồi, vậy là tốt. Em ngồi đợi, khi nào có tin gì gọi anh, anh ra ngoài tí’ tôi nói rồi đứng dậy.
Tôi buồn bã... đi ra khỏi cổng bệnh viện…Lửa căm thù đang cháy lên ào ạt trong tôi…Tôi hút một điếu thuốc, rồi bóp nát cả bao không…tôi thề, sẽ có ngày tôi cho bọn kia trả giá đắt…
Cứ chờ mà xem…