Chap 10:
Tạp chí “người thời thượng” ra số báo cuối tháng. Đây như là bước chạy đà để quyết định số tạp chí đặc biệt có thể được in ra hay không. Hầu hết các sạp báo trên các thànhphố lớn đề đã được bày bán. Dù Vương Khang có cố cách mấy thì vẫn không thể nào có những cú click chuột ma thuật như Kỳ Tuấn được. Sắc nhạt nhòa của đầu trang báo làm mọi nhân viên lớn nhỏ đều cảm thấy lo lắng. Nếu số ra lầnnày lượng bán vẫn tiếp tục thấp thì khó lòng Minh Thư có thể làm mọi người tiếp tục tuân theo kỷ luật của mình. Kết quả ngày đầu tiên không như mong đợi, số báo bán ra là quá thấp. Con số mà Minh Thư không biết làm cách nào thông báo với đội ngũ nhân viên. Cô đang ngồi lo âu trên những phím chữ, cô phải gửi email gấp về cho ông Minh. Đang lúc suy nghĩ bấm loạn, cô nhận được điện thoại của Kỳ Tuấn...
- Có chuyện gì nữa vậy?
- Tôi bị gãy mũi. Chỉ một hộp souplà hòa rồi à?
- Tôi chỉ biết làm có như vậy. Tôi sắp điên lên rồi. Đừng làm phiền tôi chỉ vì những tin vớ vẩn như vậy.
- Đừng quên, tôi vẫn chưa thực hiện điều kiện với cô.
- Điều kiện?
- Nếu hôm đó cô để tôi hôn thì bây giờ cô đâu phải bị tôi làm phiền.
- Muốn cái gì thì nói lẹ lên đi.
- À, hôm nay không ai đến đón tôi cả. Phiền sếp đến đón tôi về nhé!
- Anh...
- Đừng nóng giận. Sẽ không đẹp đấy!
Minh Thư tắt máy. Phân vân một chút, cô lấy áo khoác mặc nhanh vào và đi ra ngoài, khi cô mở cửa, toàn thể nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt dò xét. Minh Thư mím môi:
- Cuộc họp chiều nay, tôi sẽ thông báo tình hình.
Minh Thư lái xe đi mà lòng rối bời, cô không biết phải làm nhưthế nào. Lại phải đi đón cái gã chuyên làm cô bối rồi. Còn Kỳ Tuấn, anh vừa thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thì trông thấy một đoàn người gần như mặc cùng một trang phục. Tuấn lườm mắt nhìn tên đứng đầu, gã trông bặm trợn nhưng rất lễ phép:
- Cậu chủ, bà chủ muốn gặp cậu. Bà đang ở khách sạn Park Hyatt.
- Nhà tôi bà ấy ngồi 1 lát không được hay sao mà phải vào khách sạn 5 sao chờ tôi?
- Bà chủ không có ý đó. Chỉ là,bà không biết chính xác cậu ởđâu.
Thấy Minh Thư bước ra từ thangmáy, Kỳ Tuấn nói:
- Tôi sẽ đến gặp bà ấy, với điều kiện là các người biến khỏi đây trong 3 phút.
- Cậu chủ, tôi hiểu rồi.
Lập tức đoàn người bỏ đi, đi bằng cầu thang bởi vì họ quá đông. Gần 20 người chứ không ít. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi nhếch miệng cười:
- Mặt cô lo lắng vậy?
- Anh giao du với xã hội đen à?
- Làm gì có.
- Chả phải họ vừa tới dằn mặtanh vì chuyện gì đó sao?
- Tại sao cô nghĩ họ bỏ đi thay vì nghĩ là tôi ra lệnh cho họ biến khỏi mắt tôi?
- Đừng tự tin quá đáng như vậy. Về thôi, tôi không có thời gian.
- Ok! Để tôi đi làm thủ tục xuất viện.
- Khỏi. Có ngườicó thời gian.
- Ok! Để tôi đi làm thủ tục xuất viện.
- Khỏi. Có người làm rồi. Đi thôi!
Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư và ung dung đi. Cô nắm kéo ra:
- Buông ra đi, đừng khiến ngườita chú ý.
- Chị em nắm tay nhau cũng được mà. Đâu nhất thiết phải là tình nhân.
- Đi cạnh tôi tuyệt đối cấm anh nhắc tới từ đó. Nếu không muốn ăn tát.
- Này này... sóng mũi đẹp như tài tử Hàn Quốc của tôi đã hi sinh vì cô, giờ có mà làm gì cho nó cong quẹo thì không xong với tôi đâu.
- Sợ gái không thích anh nữa hả?
Kỳ Tuấn không nói gì, chỉ mở cửa xe cho Minh Thư. Minh Thư nói:
- Xe này của tôi mà.
- Tôi không quen để phụ nữ lái xe chở tôi.
- Chả giống ai. Đúng là người lập dị.
- Tại sao tôi luôn cố thể hiện những nét quyến rũ nhất của đàn ông để hấp dẫn cô mà dường như toàn bộ để bị phản ứng ngược lại thì phải?
- Anh lái xe đi đâu vậy. Đây có phải đường về tòa soạn đâu.
- Tôi đang bị đình chỉ. Cô quên à?