“họ sẽ cười khi cậu bỏ trốn nhưvậy sao? Cậu chạy trốn, học rượt đuổi! nếu cậu cứ như vậy thì cái vòng tròn đó sẽ mãi mãi không chấm dứt! sao cậu lại không đối diện với nó và giải quyết!” rồi BI leo lên cái cây, khiđã lên được một cái cành, BI nhìn nó, cười nói.
“trong cuộc sống, chạy trốn không bao giờ là lựa chọn đúngcả! có một người đang chờ cậu, hãy tỉnh dậy đi!” rồi BI tiếp tục leo, đến khi cả thân hình khuất sau tán cây rậm rạp.
Nó đứng đó, suy nghĩ về câu nói của BI. Nó liền chạy lại chỗ cái cây, nhìn lên thì không thấy BI đâu nữa!
Nó ngồi phịch xuống gốc cây, bổng nó thấy bàn tay nó có cảm giác như ai đó đang chạm vào, nó nắm chặt lại, cái cảm giác đó biến mất.
Chợt nó thấy tim đập mạnh, nó cảm thấy nó sắp mất một cái gì đó, nó…cần tỉnh dậy!!!
“hộc…hộc!” nó mở mắt, thở dốc.
Nó chợt ngồi bật dậy, nhìn quanh, nó thấy một bức thư trên bàn.
Nó nhanh chóng giở ra.
“ gửi, TINH MI.
Có lẽ…lúc đọc bức thư này thì anh đã ở bên MĨ rồi! anh xin lỗi!anh không thực hiện đúng lời hứa của mình, anh sẽ không ở bên em như anh từng nói!
Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em hãy sống tốt khi không có anh!
Có thể…mãi mãi chúng ta sẽ không gặp nhau, hay nói chuyện! có lẽ là vậy!
Nhưng…có một điều mãi mãi đólà…anh yêu em!
Em…sẽ chờ anh chứ?
…
Anh yêu em, TINH MI!”
Đọc xong bức thư, nó liền chạy ra khỏi phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên má! Nó yêu hắn! yêu nhiều lắm! làm ơn đừng đi! Nó sẽ không chạy trốn nữa, nó sẽ đối diện với chuyện này! Làm ơn đừng bỏ rơi nó!
“huỵch!”
Nó vấp té ngay hành lang, một y tá liền đỡ nó dậy.
Nó nắm tay y tá, muốn hỏi về hắn…nhưng……..tại sao nso không thể nói? Nó đưa tay lên cổ, nó không nói được! tại sao? Nó hoảng loạn…hoảng loạn thậtsự! nó khóc…những giọt nước mắt muộn màng cứ lăn dài, thaycho lời kêu gào của nó! ngày chủ nhật hôm đó…đã không còn đẹp nữa!
3 năm sau.
Nó chạy nhanh trên chiếc MAX 50, cố gắng chạy đến trường!
Đúng là chứng nào tật nấy, tại sao nó không bỏ được cái thói đi trễ này nhỉ?
Thấy được cổng trường thân yêu, nó mừng đến nỗi chảy nước mắt!
Nhưng…nhưng…nhưng…
“rầm!”
Cổng trường đóng lại, nó ngay lập tức lao vào đó! Mà liệu nó cónhớ được…3 năm trước nó cũng đã “hôn” cái cổng này.
Nó nhanh chóng bị điều lên phòng hội trưởng để “nhận phạt”
Sau khi xuất viện lúc 3 năm trước, nó đã bị trầm cảm hết 1 năm, năm thứ 2 học lại lớp 11, bây giờ mới học lớp 12. ĐĂNG thì đã ra trường, nên đương nhiên cậu không còn là hội trưởng nữa, hội trưởng mới là một cậu nhóc trẻ măng, mà dù sao trong trường này…nó cũng là người già nhất mà!!!
Bị một đứa nhỏ tuổi hơn mắng te tua, đúng là không gì nhục bằng! dù sao nó cũng 20 tuổi rồi!!! tại sao thằng nhóc đó không biết câu “kính lão đắc thọ” nhỉ?
Trong lớp học, nó là một đứa imlặng nhất bởi nó…không nói được! bác sĩ bảo vì cú shock, nên nó không thể nói…nhưng bây giò cũng đã quen với việc này, chỉ là đi đâu cũng mang theo giấy và but thì quả là hơi phiền phức!
Chiều hôm đó, như bao ngày, nó đến bệnh viện để thăm TUẤN! TUẤN vẫn còn tình trạng sống thực vật, nhưng nó tự nhủ rằng sẽ đến thăm TUẤN hằng ngày…chí ít là đền khi cậu ấy tỉnh dậy! nó phải nói tiếng cám ơn với cậu ấy mà! Đúng không?
Chợt nó nhận được tin nhắn của ĐĂNG!
“đi uống rượu với mình không?”
Nó mỉm cười…
“OK!”
Tới quán rượu, nó liền bước vào trong, chợt bị bảo vệ cản lại.
“đây không phải là chỗ dành cho học sinh!”
Nó ngạc nhiên, rồi mới nhớ tới bộ đồng phục mà mình đang mặc! nó cười khổ, hí hoáy viết vào tờ giấy!
“tôi 20 tuổi rồi!” đưa cho bảo vệ coi!
Bảo vệ nhìn, rồi quan sát nó, lưỡng lự cho nó vào!
Nó nhanh chóng nhìn thấy ĐĂNG đang ngồi một mình trên quầy rượu, liền mỉm cười đi tới!
ĐĂNG thấy nó, cảm thấy rất vui,liền lấy ghế cho nó.
Nó nhìn ĐĂNG, hí hoáy viết mấychữ!
“cậu có chuyện gì cần nói hả?”
ĐĂNG nhìn, rồi cười!
“đúng là chỉ có bạn thân mới hiểu được mình!” rồi ĐĂNG nốc cạn ly rượu!
“thật ra…mình quyết định…sẽ đi MĨ!” ĐĂNG nói.
Nó mở tròn mắt nhìn ĐĂNG!
“tại sao?” nó ghi!
ĐĂNG nhìn nó, rồi nói.
“mình…vẫn còn yêu cậu!” ĐĂNGnói, nó liền cảm thấy lúng túng, ĐĂNG cười khẩy “đó là lí do…mình muốn qua đó! Có lẽ…mình sẽ có cuộc sống mới!” ĐĂNG cười khẩy, rồi uống thêm một ly nữa!
“chừng nào đi?” nó vẫn ghi vàotờ giấy!
“ngày mai!” ĐĂNG nhanh chóngtrả lời.
“cậu sẽ tiễn mình chứ?” ĐĂNG hỏi nó, nó nhìn ĐĂNG một hồi, mím môi lại rồi gật đầu!
Tại sân bay, ở đây có rất là nhiều người, chật vật lắm nó mới thấy được ĐĂNG. Thấy nó mặc đồng phục, ĐĂNG liền thắc mắc.
“mình trốn học đó!” nó ghi vào tờ giấy, kế bên vẽ một gương mặt sợ sệt!
ĐĂNG liền cười lớn, sảng khoái!
Nó lại hí hoáy viết.
“mình sẽ nhớ cậu!”
Đưa cho ĐĂNG đọc xong, nó liềnôm ĐĂNG!
“minh cũng vậy!” ĐĂNG nói, rồi buông nó ra!
“mình đi đây! Cám ơn vì đã tiễnmình!” ĐĂNG nói, xong quay lưng , chợt nó níu tay ĐĂNG lại.
ĐĂNG quay lại nhìn nó, nó rụt rèđưa cho ĐĂNG một tờ giấy, có lẽ nó đã ghi sẳn ở nhà.
“tìm…cái tên đáng gét giùm mình!”
ĐĂNG mỉm cười nhìn nó, cậu không nói tiếng nào càng khiếnnó lúng túng! Chợt nó cuối gầm mặt xuống. thấy vậy, ĐĂNG nâng mặt nó lên, khi nhìn được mặt nó thì nước mắt nước mũi đã chảy ròng ròng!