Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Tư, 19:35:43 - 27/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#40 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 29/03/2013 08:01 » @196008

Chap 20:
Kể lại mấy chuyện gần đây mình mới nhớ ra những tậtxấu của Linh. Lắm khi bạn bè mình cũng phải bó tay khi nghe Linh nói những câu ngô nghê và không có một dấu hiệu gì là nó được phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi. Kiểu như: “Em nhặt được một cái kẹo anh ạ! Em có nên ăn nó không?”; “Anh không biết thì thôi, con Tê giác khi xuống nước thì thành con…Hà mã” @@, rồi cả những kiến thức Địa lý siêu đẳng như: “Hạ Long ở Hải Phòng”, “Cù Lao Chàm ở gần mũi Cà Mau”. Mình chẳng hiểu đi học em tiếp thu được cái gì mà đầu óc em lắm khi như một đứa trẻ lên 8. Đôi khi mình cũngbuồn. Chơi với thằng Hoàng, nó học giỏi sẵn rồi. Vi nhà Hoàng cũng thuộc nhóm con gái thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng Hoàng cũng thủ thỉ với mình rằng chẳng hiểu sao mình lại yêu được một người con gái như Linh. Hình như đầu Linh bị mất đimột số nơ ron thần kinh nào đó nhận biết hiểm nguy và hậu quả thì phải. Em cứ thích gì là làm luôn, chẳng cần suy nghĩ trước sau gì hết. Chẳng biết hồi em bé có bị ngã đập đầu xuống đất không mà lại thiết sót nhiều đến vậy. =( Thôi lảm nhảm nhiều. Quay lại truyện.
Sau khi mình khỏe lại thì điều đầu tiên Linh muốn là chạy khắp khu chợ đồ gốm,vừa kết hợp việc tìm người và tranh thủ ngắm nghía vài thứ em thích. Nào là cốcđổi màu khi có nước nóng, một cái đĩa có miệng sâu đểthả đàn vịt nhựa vào bơi. Chọn đi chọn lại, cuối cùng Linh lấy đôi cốc đổi màu.
- Cho em 150 nghìn nhé. - Linh nhìn mình với đôi mắt tròn xoe.
- Giá đấy đã mặc cả chưa thế? Sợ vào trung tâm đi chợ đêm chỉ 20 nghìn một cái.
- Rồi mà, họ bảo là đồ xịn với lại là một đôi nên đã giảm.
- Sao cơ, em bảo bọn mình là một đôi à? Thế thì cái giáđó đũng là dành cho một đôi rồi. - Mình càu nhàu.
- Nhưng em đã lỡ bảo người ta khắc tên hai đứa lên cốc rồi.
- Thôi, thế là xong!
Đến nước này thì bó tay toàn tập rồi. Tại mình chủ quan để dân buôn bán lợi dụng sự ngây ngô của Linh mà trục lợi. Em vui nhưng chủ ki ốt còn vui hơn nữa khi đẩy đi một món hàng ế sưng mồm. Linh vui ra mặt còn mình thì vừa tiếc tiền, vừa lo thối ruột khi nghĩ tớiviễn cảnh phải gõ cửa từng nhà để tìm cho ra được người quen mà Linh muốn tìm. Lúc này mình tự dưng nhớ da diết căn nhà của Dũng, không sạch sẽ lắm nhưng ít ra nó cũng tạo chomình cái cảm giác vừa giống nhà, vừa giống cả nhà nghỉ.
- Em này, nếu không tìm thấy thì mình quay lại nhà Dũng nhé. Như thế là tốt nhất vào lúc này đấy.
Linh im lặng một hồi rồi đáp.
- Nếu không có thì tốt nhất em sẽ về nhà của em
- Nhưng bố em đang ở đây mà.
- Đằng nào chả phải gặp một lần. Ít ra như thế còn tốt hơn là cứ phải lo nơm nớp bị bắt quả tang khi đi cùng nhau như thế này.
Phải, đó là hiện thực lúc nàycủa mình và Linh. Cứ mãi như này sao được, Linh còn chưa đến 18 tuổi và còn vẫn đang đi học nữa. Cứ nghỉ dài ngày như không ổn một tí nào. Mà dù có tìmđược bác giúp việc kia thì sẽ thế nào đây? Ở lại ăn bám suốt ngày được chắc? Mà có gì đảm bảo bác ấy sẽ cưng chiều Linh như mình vẫn hay làm? Về nhà của Linh ư? Mình không muốn gặp bố Linh nhưng không thể phủ nhận là mình rất thích ngôi nhà đó. Nhớ lại những ngày trước đây sao lại đẹp thế không biết chứ.
- Vậy cứ để đi hỏi thử xem sao em nhé. Sau đó sẽ xem thế nào. Nhưng công nhận là anh rất thích cái nhà nghỉđấy.
- Nhà nghỉ nào, em đã bao giờ vào nhà nghỉ với anh đâu?
- Chắc không, nhiều lần nữalà đằng khác. Anh còn nhìn em tắm sau cửa kính nữa cơ
- Còn lâu đi! Ở đâu và lúc nào?
- Em còn tự nguyện nữa cơ, rồi sau đó bọn mình còn cùng chơi bao nhiêu trò. Vuivà thích lắm.
- Bệnh hoạn biến thái! Anh mà còn nói nữa thì em tát cho gãy răng đấy.
- Ơ, thế những lúc đó ở nhà em vui thế còn gì nữa. Đối với anh thì cái nhà đó đến là nghỉ thì gọi là nhà nghỉ thì có gì sai.
- Sợ cái cách anh diễn đạt thế. Từ này về sau thì tránh xa em ra.
Nhưng mình mặc kệ, mình nắm tay Linh đi ra khỏi khu chợ mặc cho em dù nhăn nhó, giãy giụa. Ra khỏi khu mua bán đó thì trước mặt bọn mình là một ngã ba. Mình chỉ tay về bên trái, Linh thì bên phải và hai đứaphải thì xem đứa nào chơi “rắn săn mồi” cắn phải đuôitrước thì phải đi theo ý người thắng. Linh thua nhưng lật bàn chạy thẳng về hướng bên phải. Ừ thì cuối cùng hướng nào cũng phải đi nên mình lại nhường em như mọi lần. Không phải mình sợ Linh nổi giận mà răm rắp làm theo ý em, chỉ đơn giản là riêng việc Linh chơi với mộtđứa có hoàn cảnh không sáng sủa lắm như mình cũng đã là thiệt thòi đối vớiem rồi. Nhớ lại một lần hai đứa đi ăn gà 99 mà cứ nhường nhau đủ kiểu mà thấy gái xinh đi với trai nghèo đúng là chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi… đất đen.
Hướng bên phải hình như là một sự lựa chọn hợp lý. Khu dân cư mọc lên san sát nhau, đông người qua lại làmột lợi thế có thể giúp cho việc tìm người trở nên dễ dàng hơn. Hai đứa chia nhau ra hỏi và vấn đề ở đâylà mình không thể hình dung được nhan sắc của bác giúp việc thông qua sự mô tả của Linh. Nếu có giấy bút ở đây thì mình đã không ngần ngại phác thảo ra chân dung dưới sự mô tảcủa Linh, và cho em thấy khả năng diễn đạt của em tệ đến mức nào.
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15338

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15338-39.html#p196008

Quay về Thơ, truyện ngắn