Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 20:45:12 - 04/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#45 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 29/03/2013 08:07 » @196014

Giây phút im lặng hiếm hoi trên bàn nhậu giữa mình với bố Linh. Có lẽ bác ấy cũng không chuẩn bị được là mình sẽ nói những gì saukhi đã nói hết, hoặc đã say ngất ngư rồi.
- Thế cháu thấy cái nhà mà Linh đang ở thế nào?
- Đẹp và rộng lắm à
- Ừ, mày có làm quần quật cả đời cũng không mua được một góc đâu con ạ. BốLinh vỗ vai mình đốp đốp. Chẳng qua Linh nó còn nhỏ nên bác mới để nó làm theo ý mình, chứ khi vào đại học rồi sang nước ngoàikhông nghe lời thì bác đuổicổ nó ra khỏi đó ngay. Ai đời làm gì có chuyện con cái cứ làm theo ý mình.
Không biết bố Linh nói thật bao nhiêu trong chuyện này, còn mình thì chỉ biết cómột điều là Linh có thể sống không cần bố, có thể là cả mình nữa nhưng không thể sống thiếu cái nhà đó. Em đã quen như thế vậy rồi và sẽ mãi như vậy. Bố Linh nói đúng, có lẽ cả đời mình sẽ không thể mua được căn nhà như thế, thậm chí nếu như sau này mình cười Linh thì không chắc mình có thể kiếm đượcnhiều tiền hơn em. Bố Linh làm mình nhận ra một điều chẳng thể phủ nhận, đó là bố mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con cái. Bố Linh cũng thế, bố mẹ mình cũng yêu thương mình dù cho đôi lúc mình vẫn gân cổ cãi.Còn mình thì không phải là sự lựa chọn tốt nhất với Linh. Đó là sự thật và là điều bố Linh đang muốn nhắc cho mình biết
- Linh, em có bằng lòng với những gì em mang đến choem không? - Mình tự hỏi.
Đúng như mình dự đoán, bố Linh cũng nói ra điều màmình với nhận ra. Bác ấy không quên thêm vào là dùsau này mình có nghèo đi nữa cũng không phải là vấnđề, vì bản thân lúc này mình đã biết thế nào là giàu có đâu. Nhưng Linh thìkhác, đã sống trong một môi trường như thế rồi. Em sẽ khó hòa nhập lắm.
- Bác biết tuổi này bọn màyhay dở thói yêu đương vớ vẩn. Như thế không được đâu và bác cấm tiệt đấy. Là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương đến lúc cưới xin thì bác chịu. Linh nó sung sướng quen rồi không hầu hạ được bố mẹ chồng đâu.
Mình thật sự bất lực trước những gì bác ấy nói. Mình không bàn đến cái ý sâu xa nào đấy, mà chỉ đơn giản nghĩ đến việc Linh phải làm việc nhà đã thấy không ổn rồi. Bố mẹ mình ghét nhất là lười biếng với cả chẳng biết làm gì cả. Linh có thể xinh đẹp, da trắng, chân dàinhưng nấu ăn cứ như đầu độc vậy.
Bố Linh đã giúp cho mình nhận ra một điều. Nếu không phải vì tình yêu đang tồn tại giữa hai đứa thì Linh là món quà quá tầm với của mình.
Một mình Bố Linh uống hết cả bốn cốc gọi ra, nói đủ mọi thứ chuyện, mọi vấn đềkhi không có tiền. Mình chỉ im lặng vì chẳng biết phải làm gì cả. Mình yêu Linh, nhưng như thế là không đủvới Linh.
Đến lúc này thì bố Linh mới thật sự say, mà toàn chửi mình thôi. Nào là con Bin bẩn giống như mình, mình mà trông đẹp mã như nó đã tốt, rồi đũa mốc mà chòi mâm son và đủ lời hạ cạm khác của ông giám đốc. Nghe chỉ muốn cầm đôi đũachọc từ hậu môn lên đến tận cổ bố Linh. Ức đéo thể tả được.
Cuối cùng thì chẳng còn gì để nói nữa nên mình xin phép về ăn cơm, bố Gấu to biết mình bia rượu thì bữa cơm điếc tai phải biết. Trước khi về mình bật mí một điều mà đấu tranh mãimới nói.
- Bác chưa khéo quần kìa. Cháu về trước ăn cơm đây ạ
- Kệ mẹ nó, để cho mát. Ờ, đồng chí về nhé.
Bố Linh cứ ngồi tì tì đánh chén một mình, ăn hết được chỗ đấy chắc cũng tăng huyết áp với đi tiểu ra đường luôn. Đang trên đường về thì Linh gọi hỏi thăm tình hình.
- Ổn mà, anh với bố em nói chuyện dựa trên tình thần đồng chí, có qua có lại để hiểu thêm lẫn nhau. Bố em ăn nhau đến nỗi kéo khóa quần xuống cho nó mát đấy. - Mình kể lại với Linh. Em cười khúc khích qua điện thoại.
- Vậy qua nhà em ăn gì nhé,hôm nay tủ lạnh đầy ắp thức ăn.
- Tiền đâu mà mua thế. Bố mặt nhăn cho à?
- Tiền ứng trước ở chỗ dịch sách đấy. Em năn nỉ nhiều quá nên người ta châm chước.
- Ừ, cứ tưởng tượng một ngày phải chịu hàng chục lần nháy máy đến vỡ cả nútcủa em thì phải vào trại thương điên là đúng rồi.
- Qua luôn nhé anh!
Mình quay xe trực chỉ thẳngtiến tới nhà Linh. Đến nơi thì bất ngờ quá, em nấu mì cho mình ăn. Linh dường như đã thay đổi rồi, nhưng có phải thử qua cho chắc là em không cho thêm đường hay nước mắm vào đã. May quá, mì chỉ hơi nhũn và quánước thôi nên vẫn măm măm được.
- Nhà em có lịch giấy không? Xé rồi rồi mang ra đây.
- Không, điện thoại dùng đểlàm gì, lịch liếc phiến phức lắm.
- Thế thì sao em có được chứng nhận của anh khi tậntay nấu mì mà không cho đường hai mì chính rồi kẹp trong sổ chứ.
- Có mà cầm bút ký lên mặt của anh ấy. Thế bố em có “đá xoáy” anh nhiều không.Em là con mà nhiều khi chỉ muốn úp cho cái sọt rồi đạptừ tầng 5 xuống.
Mình cười văng cả nước bọtvào bát mì. Em cứ như thế là bất kính với người trên nhưng mình lại ủng hộ suy nghĩ của em, dù chỉ là trongđầu. Bố Linh là đại diện cho loại người mà đứa trẻ nào cũng ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Em này.
- Ơi, nói gì nói nhanh.
- Dù có chuyện gì thì em cũng sẽ ở bên anh chứ.
- Ừ, I ran đánh I rắc hay con Bin có bạn tình thì bọn mình sẽ ở bên nhau mà. Linh cười
Em làm mình ấm lòng quá, nhưng lúc này mình cứ nghĩđến những gì bố Linh nói cơ. Linh có thật sự hạnh phúc như em nói không?
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15338

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15338-44.html#p196014

Quay về Thơ, truyện ngắn