Bà trầm giọng nói tiếp.
- Mẹ thấy chỉ có mỗi mình Duy là trị được con thôi vì con có biết nghe lời của ai đâu, bố con thì hơi một tý là bênh con. Ông nội của con thì lúc nào cũng cười nên làm sao mà dạy bảo con được. Mẹ mừng vì ít ra trên đời này còn có một người khắc chế được một đứa bất trị như con....!!
Vân kinh ngạc và uất ức hỏi mẹ.
- Mẹ định bán con gái cho quỷ sa tăng đấy à, nếu mẹ mà làm thế thì mẹ cho phép con đi tu còn hơn. Con đã nói nói với mẹ bao nhiêu lần rồi là con không thích bị cưỡng ép làm những chuyện con không thích cơ mà....!!
Bà Nhung khẽ phát một cái thật đau vào mông của Vân, bà gắt.
- Con tưởng con là ai hả, con nên nhớ con là con của mẹ nên mẹ có quyền sai bảo con làm những việc mà mẹ cho là đúng đắn, không lẽ ngay cả cái quyền đó mẹ cũng không có....!!
Vân phân trần.
- Không phải là con không cho phép mẹ làm điều đó, con biết là bố mẹ và ông chỉ muốn tốt cho con thôi khi gán ghép con với hắn. Nhưng mà con không yêu hắn thì con lấy hắn thế nào được. Không lẽ chỉ vì nhà hắn giàu và vì lời hứa ngày xưa mà mọi người nỡ hại cả đời của hai đứa trẻ bất hạnh hay sao....!!
Vân nói với một giọng thật chán nản và buỗn bà, con nhỏ đang cố khơi dậy tấm lòng thương con của một người mẹ. Nhưng bà Nhung lại vô tình bảo Vân.
- Con đừng cố thuyết phục mẹ làm gì, nếu con không phục hay còn điều gì thắc mắc thì nên đi hỏi và nói chuyện trực tiếp với ông của con là hơn....!!
Vân kêu khổ, vì bắt ông nội thay đổi những gì mà ông đã ban ra còn khó hơn là lên trời. Ông luôn coi trọng danh dự và lời hứa của mình còn hơn là những thứ như là quyền quý và của cải trong nhà. Vân phải làm gì để thuyết phục ông nội hủy bỏ cái đám cưới không có tình yêu này.
Vân ước giá mà mình có được một người yêu thì hay biết mấy vì lúc đó con nhỏ sẽ nói là vì yêu người khác rồi nên không thể kết hôn với Duy được nhưng nếu chuyện này mà lộ ra thì không hay lắm. Mình phải làm sao đây hả trời.
Trong khi Vân đang nói chuyện và than phiền về thân phận như cá nằm trên thớt của mình. Vũ lại đang lang thang ngoài đường, cú điện thoại của Lan làm cho Vũ càng thêm chán nản và thêm u sầu.
Tiết trời vào mùa mưa nên lúc nào cũng xám xịt, những đám mây không còn trong xanh nữa mà nó đang ngoằn ngòe những sợi dây đen xì nằm vắt ngang qua bầu trời.
Vũ cảm thấy mệt mỏi, cơ thể như muốn rã cả ra và trong tâm trí của Vũ đang hiện dần lên hình bóng của Hoa - người yêu thời học sinh của anh chàng.
..............................
Thế đã hơn tám năm trôi qua kể từ ngày Hoa mất, Vũ vẫn thui thủi một mình. Vũ không muốn yêu ai thích ai nữa nhưng tình cảm là chuyện không thể nào nói trước được. Vũ cũng ước mơ tìm được cho mình một người có thể san sẻ và hiểu được tâm tư của Vũ.
Nhưng đó là mơ ước của mai sau còn hôm nay Vũ cần mua hoa để ra thăm mộ của Hoa. Vũ mua loại hoa hồng nhung mà Hoa thích nhất. Vũ còn nhớ là mỗi lần nhìn thấy người ta bày bán loại hoa này ở trên đường thế nào Hoa cũng xà xuống để mua vài bông về nhà.
Hoa say sưa miêu tả các sắc hoa cho Vũ nghe rồi mỉm cười một mình. Vũ nhớ nhất là nụ cười có chiếc răng khẩy rất duyên của Hoa, anh chàng cứ nhìn ngắm người ta mãi đến khi người ta đỏ mặt thẹn thùng quay ra chỗ khác, Vũ mới giật mình và tự chữa thẹn bản thân bằng cách hỏi một câu vu vơ.
- Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ...??
Mỗi lần như thế Hoa lại được một trận cười thật to. Vũ đỏ bừng cả mặt vì xấu xố, kỷ niệm thuở học trò thật đáng yêu và tinh nghịch biết bao. Điều đó đã lấy đi của Vũ không biết bao nhiêu nước mắt và bao nhiêu máu trong tim khi cô bạn học cùng lớp trong suốt sáu năm ra đi không bao giờ trở lại nữa.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao. Vũ thì thầm.
- Hoa, bây giờ em đang ở đâu. Có biết là anh vẫn không làm sao quên được em hay không, anh ước mơ có thể gặp được em dù chỉ một lần trong giấc mơ của mình mà thôi. Tại sao em lại không cho anh cơ hội để làm được điều đó. Có phải em ghét anh hay hận anh vì anh ngu ngơ và dại khờ khi không nói rõ tình cảm của mình cho em biết nên anh và em đành ôm hận đến muôn kiếp sau không ...??
Trên khóe mắt của Vũ một dòng nước mắt rỉ ra. Vũ vội lấy tay quẹt ngay đi vì anh chàng sợ người ta nghĩ mình bị khùng. Vũ móc điện thoại của mình ra. Vũ tìm số của Hoàng trong danh bạ điện thoại khi tìm được rồi Vũ ấn nút và cho lên tai nghe.
Chờ đợi điện thoại của thằng bạn thân là một cực hình đối với Vũ vì không biết Hoàng làm gì mà mãi vẫn chịu nghe máy. Con nhỏ Trúc- vợ tương lai của Hoàng quát Hoàng.
- Tên kia sao anh không chịu nghe điện thoại đi. Anh có biết nhạc chuông của anh thật là kinh khủng không hả...??
Hoàng bực cả mình vì anh chàng đang mải tập trung vào lái xe nên không muốn nghe máy vào lúc này. Hoàng định tìm một chỗ khuất nào đó để đậu xe rồi nghe điện thoại sau cũng chưa muộn.
Nhưng con nhỏ Trúc này lại không biết điều, nó cứ luôn cằn nhằn làm cho Hoàng điên tiết bảo Trúc.
- Cô làm hạ cái giọng của cô xuống. Tôi nghĩ lúc này giọng của cô còn to hơn cả chuông điện thoại của tôi....!!
Trúc cáu tiết cầm luôn điện thoại của Hoàng lên rồi mở máy ra. Nhìn thấy tên của Vũ trên màn hình. Trúc nhắc.
- Anh nên nghe máy luôn đi vì anh Vũ đang gọi cho anh kia kìa, không lẽ anh định để cho anh ấy chờ anh đến tối hay sao...??
Hoàng nghe Trúc nói là Vũ gọi điện cho mình, anh chàng liền cầm luôn lấy. Một tay lái xe, một tay cầm điện thoại. Hoàng lịch sự hỏi Vũ.
- Cậu gọi cho mình có việc gì không mà chúng ta vừa mới chia tay được ít phút không lẽ đã có việc gì xảy ra cho cậu mà cậu gọi cho mình gấp gáp như thế....??
Vũ nghe Hoàng hỏi một lô một lốc những câu hỏi không đầu không đuôi của Hoàng. Vũ bực mình ngắt lời của Hoàng.
- Cậu im miệng và làm ơn phanh lại cho mình nhờ. Cậu làm gì mà tớ chưa hỏi cậu được câu nào thì cậu lại hỏi mình một đống như phủ đầu người khác là thế nào...??
Trúc đưa đôi mắt hiếu kỳ ra nhìn mọi người và phố xa xung quanh. Trúc thấy cái gì cũng lạ và cũng hiếu kỳ. Con nhỏ muốn biết người ta làm gì và sinh sống như thế nào, có khác biệt lắm với bên kia hay không.
Có một điều Trúc không được hài lòng khi ở đây lắm là thành phố này bụi bặm và nhiều xe cộ quá, con đường thì nhỏ như là cái hạt mít nên suốt ngày ách tắc.
Nhìn mọi người đi xe trong những chiếc áo mưa xanh đỏ tím vàng. Trúc phì cười vì trông họ như những hình nộm di động. Trúc nhăn cả mặt lại vì lo lắng, con nhỏ không ngờ họ lại phóng xe và vượt ẩu như thế kia, không lẽ họ không sợ chết và gây tai nạn cho người khác hay sao.
Trúc bực mình lẩm bẩm.
- Họ đúng là những kẻ vô ý thức, đi thì phải đúng tuyến và phải tuân thủ luật lệ giao thông chứ, sao họ đi cứ như là chỉ có mình họ lưu thông ở trên đường là thế nào...??
Hoàng đáp lại lời của Vũ trong một tiếng phanh xe gấp, chiếc xe đang lăn bánh ngon lành bỗng giật khục một cái vì một tên điên phóng xe trước mũi xe ô tô của Hoàng như xin mời anh chàng đâm cho tên kia một phát.
Trúc sợ hãi quá nên hét lên thật to. Con nhỏ đạp luôn lên thắng xe trên bàn chân phải của Hoàng.
- Chúa ơi...!! Anh có nhìn đường không hả. Muốn chết thì tự đi mà đâm vào đâu đó đi. Tại sao lại chọn chúng tôi là thế nào...??
Vũ thấy chói hêt cả tai khi nghe tiếng hét thất thanh của Trúc vọng lại ở trong máy. Vũ kinh hoàng tưởng Trúc và Hoàng bị tai nạn xe ô tô. Anh chàng gấp gáp hỏi.
- Hai người có bị lám sao không...??
Hoàng hết cả hồn, anh chàng phải nín thở và hít thật sâu trong hai giây rồi mới trả lời Vũ.
- Bọn mình không bị làm sao. Lúc nãy không biết cái tên điên nào phóng xe vượt trước bọn mình, may mà phanh kịp nếu không đã tông vào người ta rồi...!!
Vũ thở phào nhẹ nhõm vì bạn bè của mình không sao. Vũ quan tâm hỏi.
- Thế còn Trúc, cô ấy không bị làm sao chứ...??
Hoàng thấy con nhỏ đang cau có nhìn theo bóng dáng của tên điên lúc nãy. Anh chàng lắc đầu bảo Vũ.
- Cô ấy không sao...!!
Vũ vui mừng nói.
- Cậu nên lái xe cẩn thận vì trời mưa nên họ đi xe cẩu thả lắm. Nếu mà Trúc có xảy ra chuyện gì thì cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu. Lúc đó bố mẹ của con nhỏ sẽ sang đây và thế là số phận của cậu từ nay chấm dứt...!!
Hoàng bực mình bảo Vũ.
- Cậu có thôi ăn nói xui xẻo đi không hả. Nói mau cậu gọi điện cho mình làm gì...??
Vũ đang đứng dưới một tấm mái tôn của một cửa hàng bán thực phẩm và văn phòng. Mưa to quá làm cho Vũ không đi đâu được, anh chàng lại không mang theo ô nên đành đứng trú tạm ở chỗ này.
Vũ chán nản bảo Hoàng.
- Tớ gọi cho cậu chỉ muốn hỏi thăm là cậu và Trúc đã đến khác sạn mà Trúc đang ở thôi....!!
Hoàng phì cười bảo Vũ.
- Cậu đúng là đồ rỗi hơi. Thế còn cậu đã ăn xong chưa...??
Vũ nhìn những hạt mưa thật to đang rơi xuống đường, từng người đi qua đi lại thật vội vàng và hấp tấp. Những vũng nước bắn tung tóe khi những chiếc xe ô tô và xe máy đi qua. Cô bé đi xe đạp bị nước của chiếc xe ô tô bắn hết cả lên người khi cô bé đi đúng vào lúc chiếc xe phóng thật nhanh qua.
Vũ thấy thương hại cho cô bé rồi lẩm bẩm.
- Tại sao mưa to như thế này không vào trú mưa mà đi bộ trong thời tiết như thế này làm gì...??
.......................
Duy đứng dựa vào cửa phòng khách, anh chàng đang rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng. Duy không biết phải ăn nói và trả lời bố mẹ và ông nội của Vân như thế nào đây.
Hai từ "Kết hôn" là một cụm từ quá xa lạ và không thích hợp trong hoàn cảnh này. Duy làm sao mà kết hôn khi trong tâm tư và tình cảm của mình Duy chưa thể nào chấp nhận nổi Vân và không tài nào yêu nổi một con nhỏ đanh đá và chanh chua như con nhỏ Vân.
Nếu để chơi đùa thì chơi đùa với Vân là một niềm hứng thú còn nếu để kết hôn thì đây đâu phải là một trò chơi. Duy không muốn mai sau hai đứa đưa nhau ra tòa li dị vì một lý do có thể nhìn thấy ngay từ đầu đó là không hợp nhau.
Duy phải làm gì để người thân của hai bên gia đình không ép Duy và Vân kết hôn ngay vào lúc này mà cho hai đứa thời gian tìm hiểu nhau rồi mới quyết định có nên lấy nhau hay không.
Ông nội của Vân ngồi quan sát Duy từ nãy giờ. Ông ngắm Duy cho thật kỹ, ông hài lòng vì ngay từ khi nhận được bức hình của Duy ông đã muốn có một thắng cháu giể như thằng cháu Duy này rồi.
Nhìn phong độ và dáng đứng đầy tự tin của Duy, ông mỉm cười và an tâm trong dạ vì với tính cách cứng cỏi và tự tin đầy tài năng như thế này mới có thể đứng vững và chèo chống với cuộc đời. Vân sẽ tìm được một người lý tưởng để bảo vệ và che chở cho con nhỏ trong những lúc vấp ngã và những lúc đau ốm.
Ông Chương không còn gì thắc mắc nữa, ông càng nhìn Duy ông càng hài lòng với quyết định gả Vân cho gia đình của Duy. Trong khi Vân hy vọng ông nội sẽ từ bỏ ý định ép uổng mình lấy Duy thì ông nội lại càng thích Duy hơn.
Hai ông cháu hai suy nghĩ khác nhau về Duy. Trong con mắt của Vân, Duy là một tên độc tài, đáng ghét và gia trường thì trong con mắt của ông Chương, Duy là một chàng trai tài năng, có bản lĩnh và đáng tin cậy để ông giao đứa cháu gái mà ông yêu quý và cưng chiều cho.
Bà Jenny xin phép bố con ông Chương.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu phải đi tắm rửa đây. Hai người cứ nói chuyện tự nhiên....!!
Ông Chương gật gù bảo bà Jenny.
- Ừ, cháu đi đi, bác còn phải nghỉ ngơi thêm chút nữa mới đi tắm gội được...!!
Bà Jenny mỉm cười rồi bước luôn đi vào trong phòng tắm ở bên trong phòng cạnh phòng ngủ của Vân. Bà đi qua chỗ Duy đứng, bà khẽ nheo mắt lại, bà trêu thằng con trai.
- Thế nào hả con trai đã chuẩn bị hết những thứ cần nói ở trong đầu ra chưa. Đừng nói với mẹ là con đang bày trò để không phải kết hôn với Vân nhé vì mẹ nghe nói con nhỏ là một con bé có nhiều người theo đuổi lắm, con không sợ là con chỉ cần buông lỏng Vân ra một chút là con người hót con nhỏ đi ngay à...??
Duy đang chìm trong suy tư nên chỉ nghe được loáng thoáng lời của mẹ nói.Anh chàng thờ ờ đáp lời của bà Jenny.
- Nếu cô ta mà có người hót đi hay có người yêu rồi thì càng mừng cho con vì con sẽ không cần phải kết hôn với người ta nữa, như thế không phải hay hơn à...??
Bà Jenny nhìn thật sâu vào đôi mắt sâu thẳm của thằng con trai. Trong ánh mắt của Duy ánh lên những tia nhìn đầy cương nghị và ương bướng, anh chàng là một con ngựa hoang và một tên lãng tử thích phiêu du một mình một thuyền.
Bà Jenny tự hỏi là liệu Vân có trói buộc nổi đứa con trai ngỗ ngược và ương bướng của bà hay không. Bà tuy sinh ra Duy nhưng cũng không thể nào hiểu nổi Duy đang nghĩ gì và đang muốn gì.
Bà cảm tưởng mình là một người làm công và một người họ xa của Duy vì trong cách anh chàng nói chuyện với mẹ của mình như là một vị cha xứ truyền đạo cho dân trong giáo hội. Bà Jenny thấy mình làm gì cũng sai và chưa bao giờ làm hài lòng Duy.
Bà Jenny chưa có cơ hội được nói chuyện riêng với Vân vì mọi chuyện xảy ra nhanh quá từ việc Vân bị mẹ đánh rồi Duy bế luôn con nhỏ vào phòng thành ra bà đành nén việc nói chuyện và tìm hiểu Vân vào dịp khác.
Bà muốn quan sát và tìm hiểu xem Vân liệu có phải là một nử a của Duy hay không. Nếu nó là một con nhỏ kênh kiệu và không biết điều thì bằng mọi cách bà sẽ phá hủy cái đám cưới này bằng được.
Bà tuy bắt ép Duy lấy Vân cho bằng được, nhưng bà là một người mẹ thương con, bà không muốn trông thấy cảnh Duy và Vân suốt ngày đánh nhau và cãi nhau vì cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
Nếu hai đứa phải dùng cách đưa nhau ra tòa để kết thúc cuộc sống hôn nhân gượng ép thì có lẽ suốt cuộc đời Duy sẽ không muốn lấy vợ mất và như thế thì còn đâu ước vọng bế cháu và mong có người nối dõi tông đường của bà và ông John nữa.
Bà càng nghĩ bà càng đau cả đầu. Bà lẩm bẩm.
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ. Hôn nhân là gì mà cứ phải chuyển qua chuyển lại như là hàng hóa, và liệu mình có sai lầm khi đồng tình ép Duy lấy Vân hay không...??
Bà Jenny bây giờ cũng nghi ngờ chính khả năng và phán đoán của mình. Bà đã giao động cho cái quyết định sắt đá là phải ép Duy lấy Vân cho bằng được. Nếu Duy mà biết được điều này thì có lẽ anh chàng sẽ lợi dụng ngay cơ hội đẻ trốn thoát cái lưới mà bà Jenny đang bủa vây xung quanh Duy.
Duy thấy bà Jenny cứ đứng ngây ra một chỗ, bà đang lẩm bẩm cái gì đó ở trong miệng. Duy vừa tò mò muốn biết mẹ mình đang nghĩ gì vừa muốn hiểu bà đang âm mưu gì tiếp theo.
- Mẹ đang làm gì đấy con tưởng là mẹ cần phải đi tắm rửa...??
Bà Jenny giật mình, bà mỉm cười khỏa lấp và cố nói cho xuôi để Duy khỏi nghi ngờ những ỹ nghĩ mới chớm nở ở trong đầu của mình.
- Mẹ chỉ đang tính là tối nay cả nhà chúng ta sẽ ăn gì thôi. Vì mẹ không biết là bố mẹ và ông nội của Vân thích gì để gọi....!!
Duy xoay bà Jenny đối diện với mình, anh chàng soi thật kỹ vào ánh mắt bối rối của mẹ rồi vặn hỏi.
- Mẹ đang nói dối con đúng không vì khuôn mặt và ánh mắt của mẹ đang thể hiện và viết hai chữ to đùng là "nói dối" kìa kìa...??
Bà Jenny gạt tay của Duy ra khỏi vai của mình, bà gắt.
- Con có thôi cái tính tò mò của mình đi không hả, mẹ nói cho con biết là con không nên tin vào mấy cái linh cảm vớ vẩn của con vì có ngày con phải hụt hẫng là mình đang đoán sai bét cả....!!
Duy khoanh tay lại. Duy đang chiêm ngưỡng mẹ mình như một con chiên ngoan đạo.
- Con nghĩ là mình đang đoán đúng chẳng qua là mẹ không dám thừa nhận đấy thôi, mẹ nên nhớ là con không hề nói oan cho mẹ bao giờ....!!
Bà Jenny biết là nếu mình còn đứng ở đây nói chuyện thêm với Duy nữa thì thế nào bà cũng nói toẹt hết những suy nghĩ của mình nên bà tìm cách bỏ đi cho nhanh.
Bà phán.
- Mẹ phải đi tắm đây có gì thì chúng ta nói chuyện này sau...!!
Bà Jenny bỏ đi vào trong phòng tắm, bà khép cửa lại. Bà bắt đầu gột rửa hết những bụi bặm trong một quãng đường không hề ngắn mang lại. Hai mẹ con của Vân nói chuyện say sưa về quãng thời gian Vân đi vắng, con nhỏ hỏi mẹ về Thu và các bạn học của mình.
Trời đã tạnh mưa được một lúc rồi. Vũ đưa bàn tay của mình ra, anh chàng muốn xác định là mưa đã tạnh hẳn hay chưa. Vũ mỉm cười vì trời đã tạnh hẳn rồi.
Không khí sau cơn mưa trong lanh và mát hẳn, mọi thứ xung quanh được nước mưa gột rửa hết những bụi bặm bám vào. Nắng rồi lại mưa đó là quy luật của trời đất.
Vũ vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi màu trắng. Vũ leo lên rồi bảo anh chàng tài xế.
- Anh làm ơn đưa tôi ra nghĩa trang gần đây...!!
Anh chàng tài xế hỏi Vũ nghĩa trang nào rồi phóng xe đi. Cơn mưa dứt mọi người lại đổ xô ra đường và con đường trở nên quá tải, xe cộ cứ ngày càng đông hơn trong khi diện tích của nó không hề phình to ra được một tẹo nào nữa.
Anh chàng tài xế chán nản bảo Vũ.
- Xin lỗi anh nhưng chúng ta sẽ phải dành ở đây ít nhất là ba mươi phút nữa thì may ra chúng ta mới rời đi được....!!
Vũ thở dài thông cảm bảo anh chàng tài xế.
- Không sao đâu vì anh cũng đâu có muốn thế mà ở đây hình như đã thành quy luật rồi thì phải vì cứ hễ mưa là lại ách tắc đường...!!
Anh chàng tài xế cười không nói gì. Họ chăm chú nhìn ra hai bên đường, nhìn mọi người khổ sở nhích lên từng bước một như là đang tập đi bước nhỏ.
Chiếc xe tắc xi bị đoàn người đi xe vây kín vào giữa. Tất cả tạo nên một bức tranh lập thể thật là đông. Vũ không muốn nhìn ra ngoài đường nữa mà anh chàng nhắm chặt mắt của mình lại. Vũ muốn thư giãn đầu óc của mình cho thanh thản vì căn bệnh đau đầu kinh niên đang tung hoành.
Lan bước ra khỏi khách sạn trong một trạng thái hoàn toàn là một kẻ chiến thắng, trên môi của cô ta một nụ cười hiểm ác và khinh bi hiện ra.
Cô ta cười khẩy rồi lẩm bẩm.
- Hãy tận hưởng những phút giây sống an nhàn và lầm tưởng vì kiểm soát của mình đi vì chính bàn tay của tôi sẽ cho anh xuống địa ngục....!!
Cô ta đeo cái kính màu đen lên mắt, rồi khẽ vẫy tay một cái một chiếc xe tắc xi màu đen đang đi trên đường dừng ngay lại khi trông thấy một vị khách là nữ.
Lan mở cửa rồi bước vào trong xe. Cô ả yêu cầu anh chàng tài xế lái xe đưa ta đến một cái nhà hàng cách cái khách sạn mà cô ta vừa bước ra không xa.
Trong đầu của cô ta bao nhiêu toan tính hỗn độn được cô ta lập ra một cách chi tiết. Cô ta đang tính toán những thiệt hơn khi giao dịch làm ăn với Dũng. Nhưng tính ra thì cô ta cũng đâu có thiệt thòi gì.
Cô ta bực cả mình vì chiếc xe tắc xi mà cô ta đang đi gặp phải những đoạn đường kẹt xe nên nhích lên từng bước. cô ta làu nhàu bảo anh chàng tài xế.
- Anh không thể nào chọn con đường nào sáng xủa hơn hay sao mà cứ nhất định phải là con đường quỷ quái này....??
Anh chàng tài xế kia mặc dù rất khó chịu trước một cô gái có vẻ bề ngoài quyến rũ nhưng tính cách thì khó chịu và cau có này. Anh ta nhũn nhặn trả lời.
- Xin lỗi cô nhưng con đường nào thì cũng như vậy thôi....!!
Lan chán nản không nói gì hơn nữa. Cô ta móc điện thoại ra rồi gọi cho Dũng. Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động làm điều này vì từ xưa đến này chỉ có Dũng là gọi cho Lan. Cô ta thậm chí không thèm nghe hay thèm nhắn tin trả lời cho Dũng.
Dũng hôm nay nhận được cái vinh dự này vì cô ta có việc cần nhờ đến hắn ta. Dũng mừng như là trúng xổ xố khi nhìn thấy tên của Lan hiện lên trên màn hình.
Lan mỉm cười rồi nói thật ngọt ngào.
- Chào anh, lâu quá rồi mình không gặp nhau. Anh có rảnh không vì em có chuyện cần nói với anh...??
Dũng sung sướng nói ngay.
- Có chứ, anh lúc nào cũng rảnh nhất là khi được gặp một người đẹp như em....!!
Lan cảm thấy kinh tởm và cười khẩy vì thái độ xốt sắng của Dũng đối với mình. Cô ả khôn khéo nói.
- Anh có thể đến cái quán mà mình gặp nhau lần trước được không...??
Dũng nhìn đồng hồ rồi trả lời Lan.
- Anh sẽ đến đó trong vòng mười lăm phút nữa, thế nào anh không bắt em đợi anh lâu đấy chứ...??
Lan thờ ơ bảo Dũng.
- Anh cứ từ từ mà đi vì em đang bị đóng đinh ở đường nên chưa chắc em có thể đến trước được anh đâu....!!
Dũng không nói gì, hắn ta si mê và mê mệt Lan lâu rồi. Đối với hắn đàn bà chẳng là gì cả nhưng với Lan thì lại khác, hắn ta không thể nào cưỡng lại nổi sức hút của Lan nên luôn tìm mọi cách tiếp cận và làm cho Lan vừa lòng thậm chí kể cả những việc xấu xa.
Hắn ta đúng là một kẻ dại gái số một thế giới, trong khi hắn hết lòng hết dạ với Lan. Lan lại không coi Dũng ra gì mà chỉ coi Dũng là một công cụ của mình mà thôi. Tuy phải đi với một kẻ mà Lan ghét nhưng trong nhiều trường hợp và trong những chuyện như thế này Dũng tỏ ra là một kẻ rất hữu dụng.
Dũng vội bỏ cây gậy chọc bi da xuống bàn. Hắn ta bảo bọn đàn em.
- Chúng mày cứ vui đùa đi vì tao còn có chuyện cần làm...??
Một tên đầu đinh lễ phép hỏi Dũng.
- Anh định đi gặp chị Lan à. Nếu thế chắc là chị ấy đang đợi anh ở đấy, anh nên nhanh lên nếu không người đẹp mà giận hờn thì anh chỉ có nước phải gãy lưỡi may ra mới năn nỉ nổi....??
Dũng không nói gì, hắn đang vội nên không có thời gian trả treo với tên đàn em. Trong đầu và trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng và tiếng nói êm dịu của Lan ngự trị mà thôi.
Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng và thân mật. Duy và Vân bị mọi người cố ý sắp xếp phải ngồi cạnh nhau. Duy và Vân không nói với nhau một lời nào, anh chàng chỉ im lặng ăn uống rồi trả lời đôi câu hỏi của mọi người.
Vân ngược lại con nhỏ lo lắng bồn chồn thấy rõ. Vân cũng không biết là tại sao tâm tư và tình cảm của mình lại không được yên như thế này phải chăng là có chuyện không hay gì đó đang sắp xảy ra.
Vân run run gắp một cọng rau nhưng con nhỏ không tài nào gắp nổi. Duy thấy Vân tự nhiên biến thành một con rùa rụt đầu như thế, anh chàng khẽ lấy bàn chân phải của mình đá nhẹ vào bàn chân trái của Vân. Ý của anh chàng bảo Vân.
- Lo mà ăn đi cho nhanh đi vì tôi có chuyện cần nói với cô...!!
Vân tức lắm vì tự nhiên bị tên Duy này đánh nhưng con nhỏ cố nhìn và không dám phát tiết ra ngoài. Vân sợ bị bố mẹ và ông nội mắng cho cái tội cãi nhau trong lúc ăn cơm với người lớn.
Bà Jenny quan sát không xót một cử chỉ và hành động nào của Vân. Bà phì cười khi thấy mồm của con nhỏ phồng lên khi nhìn Duy đầy tức giận. Bà âu yếm hỏi Vân.
- Cháu ăn gì thì tự nhiên đi nhé vì bác không biết cháu thích gì để gọi nên chỉ gọi theo sở thích của mình mà thôi....!!
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu cám ơn....!!
Ông Chương hỏi Duy.
- Cháu đã học xong và hoàn thành hết chương trình học của mình rồi. Cháu có định hóc thêm nữa hay không...??
Duy buông đũa, anh chàng từ tốn trả lời.
- Cháu mặc dù học đã hoàn thành xong việc học nhưng bể học là bao la thì biết thế nào cho đủ nên cháu vẫn muốn học thêm nữa...!!
Ông Chương gật gù bảo Duy.
- Cháu nói đúng, ông ủng hộ cách suy nghĩ này của cháu. Tuổi trẻ cần phải chăm chỉ học vì chỉ có như thế mới nên người được....!!
Vân không có ý kiến gì, con nhỏ không muốn ăn thêm nữa nên xin phép mọi người.
- Cháu no rồi nên cháu xin phép được ra ngoài trước....!!
Duy thấy Vân đứng lên anh chàng cũng buông đũa bảo mọi người.
- Con cũng no rồi. Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa và nói chuyện đi. Con xin phép được được đưa Vân ra ngoài....!!
Duy nắm tay của Vân rồi lôi con nhỏ đi. Mọi người chỉ khẽ mỉm cười khi thấy thái độ vùng vằng của Vân khi bị Duy kéo đi một cách thô bạo như thế.
Bốn đôi mắt nhìn Vân và Duy đến khi bọn trẻ khuất sau cánh cửa của phòng khách thì thôi. Họ không nhìn theo nữa mà tiếp tục câu chuyện còn dang dở của mình.
Vân bực mình hỏi Duy.
- Anh định đưa tôi đi đâu đây...??
Duy p hì cười bảo Vân.
- Tôi muốn mời cô đi xem phim....!!
Vân kinh ngạc trước cử chỉ quan tâm của Duy giành cho mình. Vân nhìn ra bên ngoài, thấy ánh đèn đã nhập nhoạng ngoài phố. Con đường vẫn còn chưa khô nước mưa, những vũng nước vẫn còn đọng đầy những chỗ trũng.
Không khí mái rượi cho Vân cảm giác thoải mái, con nhỏ dễ dãi hỏi.
- Anh định xem phim gì...??
Duy kéo tay của Vân xuống tiền sảnh, vừa đi Duy vừa trả lời.
- Cứ đến đó rồi cô cũng biết mình cần phải xem phim gì thôi....!!
Vân nghi hoặc hỏi Duy.
- Ý của anh là anh vẫn chưa chọn phim cần phải xem à...??
Mấy cô nhân viên thấy Vân và Duy đi xuống họ lễ phép chào hỏi Vân và Duy. Duy lặng thinh không nói gì, còn Vân vẫn chưa quen được người ta coi trọng quá như thế này nên lễ phép đáp lại tất cả lời của mọi người chào mình.
Duy thấy cô vợ trẻ của mình biết điều và lễ phép quá với cấp dưới như vậy, anh chàng tuy có hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn nói.
- Cô có cần trang trọng quá như thế hay không...??
Vân không thèm bảo Duy như thế nào. Con nhỏ vẫn làm nốt công việc còn đang dở của mình. Vân thấy một bà già đang cố lê từng bước lên cái bậc thang. Vân giằng tay của mình ra khỏi tay của Duy rồi chạy ngay lại chỗ của bà cụ rồi ân cần hỏi.
- Bà cần lên phòng nào để cháu đưa lên cho....??
Bà mỉm cười biết ơn. Bà bảo Vân.
- Không cần đâu cháu, cháu cứ đi chơi với bạn trai của cháu đi vì bà chỉ đi loanh quanh đây cho giãn gân cốt thôi....!!
Vân thấy bà cụ không cần mình giúp đỡ, tuy có hơi hụt hẫng một chút. Nhưng con nhỏ tươi cười bảo bà.
- Vậy thì cháu chào bà nhé, chúc bà có một buổi tập thể dục thật vui vẻ...!!
Vân cười toe rồi chạy lại chỗ của Duy đang đứng. Anh chàng mỉm cười thích thú khi chứng kiến cái hành động điên rồ và tốt bụng của Vân. Duy nghĩ.
- Con nhỏ này xem ra cũng có nhiều tính tốt đấy nhỉ nhưng mà nó hơi ngố một chút....!!
Vân vui vẻ hối thúc Duy.
- Mình đi thôi...!!
Con nhỏ hăng hái mở cửa rồi bước ra trước. Vân cảm thấy thật phóng khoáng vì được hít thở khí trời và cảm giác được tự do thỏa mái thật là dễ chịu. nhớ lại những lúc bị cầm tù bởi Duy, Vân bực cả mình và cảm thấy bức bối.
Anh chàng vệ sĩ đánh xe ra đến cổng từ khi nào rồi nên Vân và Duy không phải chờ đợi lâu. Duy hất hàm bảo Vân.
- Còn không mau trèo lên xe đi, anh ta đang chờ chúng ta ở ngoài kia kìa, không lẽ cô tưởng tôi và cô đi bộ đến chỗ đó...??
Vân không thèm nói lại hay cãi lại với Duy một lời. Vân muốn được đi ngắm cảnh thành phố về đêm, nhất là về những đêm mưa như thế này.
Vân leo lên xe rồi chọn cho mình một chỗ gần cuối hàng ghế thứ ba của chiếc xe ô tô. Vân tự thắt dây an toàn cho mình. Đôi mắt của Vân nhìn mọi người đang đi qua đi lại ở trên vỉa hè.
Vân nhớ mình cũng đã từng đi lang thang dạo phố một mình như thế này, cảm giác đó thật là tuyệt, tự nhiên Vân nhớ đến Vũ và tự hỏi không biết bây giờ anh chàng đang làm gì, có còn nhớ đến một con nhỏ oan gia như mình hay là mải làm việc mà quên luôn rồi.
Duy ngồi hàng ghế thứ hai, anh chàng khẽ nhìn Vân một cái rồi mỉm cười hỏi con nhỏ.
- Cô bị làm sao thế, tại sao lại ngồi tận cuối ở đấy là thế nào, không lẽ cô sợ tôi ăn thịt của cô hay sao...??
Vân đang nhớ đến đoạn hội thoại và cãi nhau với Vũ vào sáng nay. Con nhỏ thấy mình hơi bị quá đáng vì dám trêu đùa trên lòng tốt của Vũ. Vân tự nhủ là khi nào có dịp Vân phải đến tận siêu thị mà Vũ đang làm việc để cám ơn Vũ vì đã đưa Vân vào bệnh viện và đóng tiền cho con nhỏ.
Vân ngại ngùng lẩm bẩm.
- Mình đúng là một kẻ vô ơn, lẽ ra mình phải cảm ơn anh ta ngay lúc đó mới đúng. Thế mà mình còn dám chửu rủa anh ta không tiếc lời nữa chứ....!!
Vân lấy tay ôm mặt rồi thở dài ra một tiếng, con nhỏ chán nản quá. Duy thấy Vân hết nói lẩm bẩm một mình rồi lại thở dài. Duy phì cười nghĩ.
- Con bé này càng ngày càng thú vị có lẽ mình và nó cần phải có một thỏa thuận ngầm mới được....!!
.........................
Anh chàng lái xe đưa Vân và Duy đến một rạp chiếu phim nổi tiếng của thành phố. Vân bước xuống xe rồi chạy ngay lại bức tường ngoài cổng của rạp chiếu phim.
Vân say sưa ngắm mấy tấm poster hình ảnh của phim sắp chiếu. Vân phân vân là mình nên chọn phim gì để xem, Vân chưa bao giờ đi xem phim ở rạp vì con nhỏ lúc còn ở nhà không có lúc nào rảnh để đi xem, còn ở đây con nhỏ không muốn đi xem một mình.
Duy nheo mắt hỏi Vân.
- Thế nào cô đã chọn cho mình được một phim ưng ý chưa...??
Vân lướt qua từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên. Vân chán nản bảo Duy.
- Xin lỗi anh, tôi không biết nên xem phim nào cả. Tôi nghĩ anh nên chọn phim đi thì hay hơn....!!
Duy không nói gì, anh chàng cầm tay của Vân rồi lôi theo mình vào trong. Cái rạp chiếu phim này rất to và đẹp mắt. Hôm nay khán giả chủ yếu là các cặp tình nhân, họ đều có đôi có cặp. Hình như phim mà họ chọn là mấy phim tình cảm lãng mạng cho tình cảm đôi lứa càng thăng hoa.
Duy thì lại khác anh chàng chọn một bộ phim ma kinh dị cho mình và cho Vân xem. Con nhỏ còn mải nhìn mấy tấm hình poster nên không hỏi Duy chọn phim nào.
Duy mua hai vé, anh chàng trả tiền rồi quay lại chỗ của Vân đang đứng. Duy ân cần hỏi Vân.
- Cô có muốn ăn gì hay mua gì không...??
Vân nhìn quầy hàng bán thực phẩm. Vân tươi cười bảo Duy.
- Nếu thế tôi muốn mua bỏng ngô và băp rang.Anh có muốn tôi mua gì thêm cho anh nữa hay không...??
Duy phì cười, anh chàng nghĩ.
- Đúng là con gái đi đâu cũng bỏng ngô với bắp rang....!!
Mấy đôi tình nhân đi xem phim cùng nhau họ đều mỉm cười âu yếm rồi đút thức ăn cho nhau. Vân cảm thấy ớn lạnh vì Vân nghĩ.
- Mình thà chết còn hơn diễn cái cảnh đó ở một nơi công cộng và trước mặt bao nhiêu con người như thế này....!!
Vân chạy lại quầy bán thực phẩm, con nhỏ mua hai túi bỏng ngô, một túi bắp rang, mấy chai nước ngọt và thêm mấy chai bia cho Duy.
Vân mua thêm kem quế nhưng nghĩ thế nào con nhỏ lại không muốn mua nữa. Vân định trả tiền nhưng Duy nhanh hơn, anh chàng trả hết tiền rồi mua thêm cho Vân hai cây kem quế nữa.
Vân bẽn lẽn bảo Duy.
- Cảm ơn anh....!!
Duy mỉm cười không nói gì. Anh chàng đưa cho Vân hai cây kem rồi nói.
- Cô ăn đi vì tôi không thích loại kem này cho lắm....!!
Vân nhìn hai cây kem trên tay của Duy. Con nhỏ ngán ngẩm bảo Duy.
- Anh tưởng tôi là bụng của một con trâu hay sao mà chứa nổi hai cây kem này chứ, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên chia đôi đi thì hay hơn...!!
Duy nhăn mặt lại vì cây kem trên tay của anh chàng như là một thứ có một mùi thật kinh tởm hay thức ăn mà anh chàng ghét nhất. Vân thì ngược lại con nhỏ thích thú nhìn cây kem của mình rồi khẽ liếm qua một cái.Vân hà hơi bảo Duy.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Sao anh không ăn đi. Kem quế là ngon nhất rồi đấy...!!
Duy thấy Vân ăn ngon như vậy, Duy định vứt bỏ nó vào thùng rác đi cho xong nhưng thấy Vân cứ nhìn mình chằm chắm. Duy nuốt đánh ực một cái trong cổ họng rồi đưa que kem trên tay lên miệng. Duy chỉ khẽ nhấm nháp một ít ở trên đầu môi. Anh chàng cảm thấy hơi lạnh của kem đang tan chảy trong miệng rồi cổ họng của mình.
Đây là lần đầu tiên Duy ăn kem nên cảm thấy có một vị lạ và không quen ở trong đầu lưỡi. Vân thấy anh chàng công tử bột chịu ăn kem quế với mình. Vân hài lòng bảo Duy.
- Ngon đúng không, tôi nghĩ lần sau anh sẽ quen dần với nó thôi.....??
Giờ chiếu phim đã tới, Vân thấy từng đôi từng cặp đi vào phòng chiếu phim của mình. Vân hỏi Duy.
- Chúng ta phải vào phòng nào đây...??
Duy đưa một vé cho Vân rồi hất hàm bảo con nhỏ.
- Cô hãy tự xem số phòng và số chỗ ngồi của mình ở trên vé ấy. Lúc nãy tôi quên không hỏi cô bán vé rồi...??
Vân chưa thấy tên nào vô duyên và buồn cười như cái tên này. Ngay cả số phòng và số ghế mà hắn cũng không biết, mà hắn chọn phim gì đây. Vân cùng Duy đi vào phòng số một căn phòng dành cho khách VIP. Vân thấy choáng ngợp trước một cái màn hình thật to ở trên bục. Phòng máy lạnh làm cho Vân rét run, con nhỏ xoa xoa vào hai cánh tay của mình. Vân lẩm bẩm.
- Biết thế mình đã mang cái áo khoác của mình đi cho xong. Mà hắn lôi mình đi nhanh như thế thì kịp thế nào được....!!
Duy cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình rồi đưa cho Vân. Anh chàng nhẹ nhàng bảo.
- Cô mặc vào đi....!!
Vân nhìn Duy với một ánh mắt biết ơn nhưng con nhỏ vẫn từ chối.
- Tôi không cần đâu....!!
Duy không nói gì anh chàng nhẹ nhàng khoác vào vai của Vân. Vân định đưa trả áo cho Duy nhưng hơi ấm từ cơ thể của Duy vẫn còn lưu lại trên áo làm cho Vân ấm hẳn, con nhỏ không muốn rời xa nó nên im lặng không nói gì.
Duy quay lên nhìn vào màn hình, những dòng chữ nhấp nháy bắt đầu hiện lên. Bộ phim đang chiếu tiêu đề và nội dung sơ qua của nó. Mới nhìn được những hình ảnh đầu tiên Vân đã hét lên.
- Á á.....!!
Vân kinh hoàng vì không ngờ anh chàng Duy lại đi chọn một bộ phim toàn cảnh chém giết và hút máu như thế này. Ly kem trên tay của Vân rơi cả xuống đất. Vân nhắm tịt mắt của mình lại rồi ôm chặt lấy người của Duy, con nhỏ run rẩy nói.
- Anh...anh tại sao lại chọn một bộ phim kinh dị như thế này hả...??
Duy không ngờ là Vân lại sợ hãi đến nỗi thất kinh hồn vía như thế này. Anh chàng cứ tưởng một cô gái có cá tính mạnh mẽ và nghịch ngợm như đàn ông của Vân thì sẽ không ngại ngùng để xem những bộ phim kinh dị chứ. Hóa ra cô nàng chỉ ngang tàng bên ngoài còn trái tim bên trong lại yếu đuối như một một cô gái bình thường.
Cơ thể của Vân run rẩy như gặp lạnh, con nhỏ cứ ôm cứng lấy Duy không rời. Duy tự nhiên được Vân ôm thật chặt, anh chàng cảm thấy có chút bối rối và dao động khi hai cơ thể gần nhau và có thể cảm nhận đươc hơi ấm của nhau như thế này.
Duy nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau lưng của Vân rồi vỗ về.
- Cô có muốn chúng ta đổi phim khác để xem hay không...??
Vân không dám ngước mắt nhìn lên. Hai tay bịp chặt tai của mình lại vì những âm thanh rùng rợn đang phát ra liên hồi. Vân hãi quá, con nhỏ run lẩy bẩy bảo Duy.
- Tôi muốn chúng ta đi về, bộ phim này đáng sợ quá....!!
Vân cố đứng dậy để đi ra nhưng khổ nỗi nỗi sợ hãi làm cho cơ thể của Vân nhũn cả ra nên Vân không tài nào đứng dậy nổi. Duy phải khó khăn lắm mới lôi được cả hai thoát khỏi cái ghế chật hẹp trong rạp chiếu phim.
Duy cầm tay của Vân dắt ra ngoài, Vân cố đi theo bước chân của Duy trong ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim. Trên màn hình vẫn đang chiế u lên những cảnh chém giết và những âm thanh rùng rợn không ngớt phát ra trong những chiếc loa phóng đại kia.
Vân đã mấy lần vấp ngã vì những bậc cầu thang ở lối đi chính giữa của rạp. Duy phải dừng lại để đỡ Vân đứng dậy, anh chàng lo lắng hỏi Vân.
- Cô không bị làm sao đấy chứ, có cần tôi cõng cô ra khỏi đây không...??
...........................
Lan và Dũng gặp nhau trong một cái nhà hàng quen thuộc. Không khí nơi đây gợi cho Lan những ký ức không mấy tốt đẹp về tương lai của mình.
Mặc dù Lan biết khi chấp nhận chơi cùng những loại người bụi dời và sống ngoài vòng pháp luật như Dũng thì cô ta sẽ gặp không ít phiền phức liên quan đến pháp luật nhưng cô ta bất chấp tất cả. Cái mà cô ta cần bây giờ là lấy lại được những bức ảnh mà Công đã chụp và điều thứ hai mà cô ta cần là loại bỏ Vân ra khỏi cuộc đời của Vũ.
Lan gọi hai chai rượu mạnh, cô ả hút thuốc và uống rượu sành điệu như một người đàn ông chính hiệu. Đối với những thứ ăn chơi như thế này cô ta không lạ gì mà có thể gọi cô ta là một kẻ lõi đời.
Dũng say sưa ngắm thân hình bốc lửa của Lan. Lan mặc dù cảm thấy gai cả người, cô ả kinh tởm Dũng nhưng không thể gạt bỏ Dũng ra khỏi cuộc chơi của mình vì Lan còn cần đến Dũng và muốn Dũng làm cho mình hai việc nên cô ả đành ngồi im chịu trận trước những ánh mắt như muốn bóc trấn từng mảnh quần áo của Lan ra khỏi người của Dũng.
Lan rót cho mình một ly rượu, cô ả khẽ lắc nhẹ nó trong đôi bàn tay ngọc ngà của mình rồi cho lên môi nhấp một ngụm nhỏ. Cô ả là một kẻ sành điệu trong cách thức thưởng thức rượu. Dũng thì thô lỗ hơn, hắn uống như một con trâu, hắn uống rượu mà như người ta uống nước lã.
Lan nhăn cả mặt lại khi chứng kiến sự thô lỗ của Dũng, dù hắn có phong độ và có thể làm cho Lan biết bao nhiêu chuyện nhưng hắn không bao giờ có thể lọt vào mắt xanh của cô ả.
Dũng âu yếm hỏi Lan.
- Em nói là có việc nhờ anh làm giúp, không biết đó là việc gì...??
Lan nịnh hót Dũng.
- Em xin lỗi vì làm phiền anh nhưng việc này nếu không có sự giúp đỡ của anh thì em sợ không ai có thể giúp được cho em. Nến em mong anh hãy cố hết sức giúp cho em....!!
Dũng sung sướng quá, hắn rót một ly rượu, rồi uống một hơi. Hắn đặt ly rượu xuống bàn đánh cộp một cái, hắn hối thúc Lan.
- Em mau nói ra chuyện mà em yêu cầu đi. Dù có khó khăn đến đâu anh hứa sẽ giúp cho em bằng được....!!
Lan không vội nói ra yêu cầu của mình ngay. Cô ả mở ví rồi lôi ra một bao thuốc lá thơm để ở trên bàn. Cô ả rút một điếu ở trong bao ra, hai ngón tay cô ả điệu nghệ kẹp điếu thuốc, cô ả gắn lên đôi môi đỏ mọng đầy khêu gợi của mình.
Dũng say sưa nhìn Lan không chớp mắt, hắn cung kính khẽ bật lửa rồi châm vào điếu thuốc cho Lan hút. Hắn nguyện cả đời làm một con chó trung thành vô điều kiện với Lan. Mặc dù trong lòng của hắn thừa hiểu Lan chẳng coi hắn ra gì và chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Cô ả hít vào một hơi rồi xả khói thuốc ra ngoài. Mắt của cô ả thích thú nhìn những làn khói trắng bay dần ra rồi tan biến trong không trung. Cô ả ngọt ngào bảo Dũng.
- Em muốn anh xử cho em hai người mà em căm thù và ghét nhất ở trên đời...!!
Dũng không ngạc nhiên lắm trước yêu cầu của Lan. Dũng chăm chú nghe Lan nói tiếp.
- Người thứ nhất em muốn anh xử đó là tên Công vì hắn dám làm nhục em....!!
Cô ả giả vờ khóc nấc lên rồi kể lể.
- Anh có biết là hắn bỉ ổi như thế nào không, hắn lợi dụng trong lúc em uống rượu hắn đã bỏ thuốc vào chén rượu của em. Em đã bị hắn cưỡng bức....!!
Cô ả run run đôi vai, lúc đầu cô ả chỉ đóng kịch để làm mủi lòng và khơi dậy sự căm thù của Dũng đối với Công mà thôi nhưng về sau cô ả khóc thật vì sự căm tức của ả đối với Vũ do anh dám từ chối quyết liệt tình cảm của cô ta đối với anh.
Dũng bóp chặp bàn tay lại thành hình quả đấm, hắn đập bàn đánh dầm một cái. Cái bàn rung mạnh như sắp đổ dưới sức mạnh như hổ báo của hắn, ly tách kêu leng keng ly rượu nghiêng cả rượu ra ngoài.
Hắn nghiến răng thật chặt lại, trên đôi bàn tay của hắn những sợi gân màu xanh nổi cả lên. Ánh mắt của hắn vằn đỏ, hắn căm thù hỏi Lan.
- Tại sao em không kiện hắn ra tòa hay nói chuyện này cho anh biết sớm. Nếu em mà nói với anh ngay thì có lẽ anh đã cho hắn nằm trong bệnh viện rồi....!!
Lan khẽ nhếch mép lên vì con cá đã cắn câu, cô ta là một diễn viên tài năng nên không ai thoát khỏi được mánh lới của cô ta. Cô ta đau buồn bảo Dũng.
- Anh nghĩ em làm gì được hắn, em chỉ là một cô gái yếu đuối trong khi hắn là một thằng con trai. Hắn..hắn....!!
Cô ta ấp úng không nói tiếp nữa. Dũng sốt cả ruột hỏi Lan.
- Còn gì sao em không nói tiếp đi mà cứ lấp la lấp lửng mãi thế...??
Lan hít một hơi dài, cô ả đau khổ bảo Dũng.
- Em không dám kiện hắn vì hắn đang giữ những tấm hình khỏa thân của em....!!
Dũng đã tức giận đến cực điểm mặc dù yêu Lan và luôn muốn có Lan nhưng hắn không dám động vào người của Lan thế mà nay một tên Công khốn kiếp nào đó dám động vào người mà hắn yêu thì làm sao hắn nuốt được cục tức và cục hận này.
Hắn bóp tay Lan thật chặt làm cho ả nhăn cả mặt lại vì đau. Hắn gấp gáp hối thúc Lan.
- Em có mang theo ảnh của hắn hay địa chỉ nhà riêng của hắn hay không. Anh muốn biết rõ về hắn thật tường tận để tiện bề xử lý hắn....!!
Lan liền mở bóp của mình ra, cô ả chìa ra cho Dũng xem một tấm hình chữ nhật. Dũng liền cầm ngay lấy rồi xăm xoi cho thật kỹ. Hắn cảm thấy ghen tị và ấm ức vì tên này đẹp trai và quyến rũ quá, hắn đúng là một tay ăn chơi trong khi bản thân của Dũng chỉ là một thằng vai u thịt bắp và là một tên găng tơ mà thôi làm sao sánh bằng một thằng công tử bột như là Công chứ.
Thấy Dũng nhìn bức ảnh trầm ngâm không nói gì. Lan nhắc.
- Thế nào, anh có đồng ý giúp em không...??
Dũng căm tức Công tột độ, anh chàng ghen tị với cái may mắn của Công nên đáp lời luôn.
- Tại sao lại không mà kể cả em không nhờ vả anh. Anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho hắn....!!
Lan hài lòng trước thái độ sục xôi căm thù của Dũng đối với Công. Vậy là một tên đã bị xử, còn nốt con bé Vân người yêu và vợ chưa cưới của Vũ nữa là xong. Cô ả từ tốn bảo Dũng.
- Em sẽ cung cấp đầy đủ cho anh thông tin về nhà ở, những khách sạn và vũ trường mà hắn hay đến cho anh luôn một thể. Em đã phải vất vả lắm mới đi điều tra được từng này thứ cho anh, em hy vọng anh sẽ làm cho hắn phải ăn năn hối hận về những gì mà hắn gây ra cho em....!!
Dũng trấn an Lan.
- Em yên tâm, bọn anh mà làm điều gì thì không bao giờ có chuyện nạn nhân được yên ổn sống xót hay có thể trốn thoát được...!!
Lan nghe được một lời hứa chắc chắn của Dũng, cô ả hài lòng gật gù rồi đưa một tờ giấy cho Dũng. Trong đó cô ả đã ghi đầy đủ những thông tin mà Dũng cần để đón đầu Công ở khắp mọi nơi.
.........................
Người thứ hai Lan nhờ Dũng xử đó là Vân, cô ả không biết Vân ở đâu nhưng cô ả có ảnh của Vân do cô ả lén chụp được. Cô ả đẩy một tấm hình khổ nhỏ về phía của Dũng.
Cô ả chán nản nói tiếp.
- Em muốn anh làm cho con nhỏ này có một vài vết sẹo ở trên mặt hay anh muốn làm gì với nó cũng được....!!
Dũng cầm bức hình lên, hắn kinh ngạc vì con nhỏ trong bức ảnh này đẹp quá, không biết con bé này đã làm gì Lan mà cô ta có vẻ giận dữ tới mức muốn hắn cho con nhỏ vài vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp thế này.
Dũng muốn biết nguyên nhân tại sao nhưng hắn sợ sẽ bị Lan giận dỗi bỏ về vì cơ hội cho hắn gặp mặt Lan đâu có bao nhiêu, hắn đã nguyện làm một người hầu cận trung thành đối với Lan suốt đời hay sao nên những chuyện cỏn con thế này có gì mà hắn chẳng làm được, chỉ cần Lan muốn là hắn bất chấp tất cả để làm điều đó cho Lan.
Hắn không còn quan tâm tới lý do Lan muốn hại con nhỏ trong bức hình nữa, hắn chỉ hỏi Lan đơn giản.
- Em có thể cho anh biết anh phải đi đâu để tìm gặp được nó hay không...??
Lan ra chiều nghĩ ngợi, cô ả không hề biết Vân ở chỗ nào nhưng chỉ cần cho người bám theo Vũ thì thế nào cũng truy ra tung tích của con nhỏ Vân.
Cô ả mỉm cười bảo Dũng.
- Anh chỉ cần cho người theo dõi Vũ là biết ngay con nhỏ kia đang ở đâu...??
Nghe nhắc đến tên của Vũ. Dũng cảm thấy nghi ngờ và có chút hờn ghen, hắn hiểu Vũ là người mà Lan yên nhưng anh chàng đó không hề chú ý gì tới cô ả nên cô ả ghen tức đi hại bạn gái của anh chàng đó chứ gì. Thật là một kẻ bỉ ổi và đáng sợ, lòng dạ của đàn bà khi họ giận dữ và hờn ghen còn độc địa hơn cả rắn rết.
Dũng tự nhiên cảm thấy chùn bước trước yêu cầu này của Lan. Hắn ta không muốn hại một con nhỏ ngây thơ và trong trắng như con nhỏ trong bức hình này, nhưng nếu hắn không làm gì thì thế nào Lan cũng giận và không thèm nhìn mặt của hắn nữa.
Hắn nén tiếng thở dài ở trong lòng để đáp lại lời của Lan.
- Được rồi, anh hứa sẽ giúp cho em hai việc này nhưng không lẽ em chỉ coi anh là một công cụ để em sử dụng thôi hay sao...??
Lan kinh tởm nhìn Dũng. Cô ả biết là anh chàng này đang vòi vĩnh cái gì nhưng cô ả đâu có ngu dại tới mức đi trao thân cho một người như Dũng. Cô ả chỉ hôn nhẹ lên má của hắn rồi thì thầm thật ngọt ngào vào tai của Dũng.
- Anh cứ làm tốt cho em hai việc này đi. Khi nào xong chuyện em sẽ có thưởng cho anh mà nên anh yên tâm em không bao giờ để cho anh bị thiệt đâu...!!
Dũng ngất ngây trước mùi nước hoa thơm ngát của Lan, hắn sung sướng bảo Lan.
- Anh hứa sẽ làm xong cho em hai việc này thật tốt và thật nhanh gọn để em có thể ăn ngon ngủ kỹ....!!
Lan khẽ phì phà điếu thuốc, cô ả không bộc lộ gì cảm giác biết ơn hay đang đùa bỡn với tình cảm của Dũng mà cô ả đang tận hưởng sảng khoái của những lạc thú mà điếu thuốc này mang lại.
Vân ngồi bệt lên cái ghế màu đỏ tại phòng chờ của rạp chiếu phim. Vân tái hết cả mặt, môi con nhỏ run run. Vân hú vía nghĩ.
- Cũng may mình không bao giờ đi xem phim một mình nếu không mình làm sao mà thoát khỏi cái nơi quỷ quái đó, thật là đáng sợ...!!
Duy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vân, anh chàng ân cần hỏi.
- Cô không sao rồi chứ, tôi hy vọng là cô không sợ tới mức đêm về nằm mơ thấy ác mộng....!!
Vân bực mình ngắt lời của Duy.
- Có ai rủ bạn gái đi xem phim cùng mà mua vé xem phim kinh dị không hả, anh đúng là một người kỳ lạ nhất thiên hạ....!!
Duy thấy Vân vẫn chưa hết sợ mà cơ thể của con nhỏ vẫn còn run rẩy, khuôn mặt đã tái xanh vì sợ, đôi môi run lại và hơn thâm vì rét. Duy vụ ng về không biết làm gì vào lúc này, anh chàng hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng vòng tay qua vai của Vân.
Duy nhẹ nhàng kéo đầu của Vân ngả vào vai của mình, anh chàng ngại ngùng bảo Vân.
- Cô hãy dựa vào người của tôi một chút cho bớt sợ hãi đi rồi chúng ta cùng nhau trở về nhà....!!
Vân chưa bao giờ được nghe một câu dịu dàng nào của Duy từ lúc gặp nhau cho tới giờ. Mặc dù Vân không ưa gì tính cách độc tài và có đôi chút gia trưởng của Duy nhưng Vân phải công nhận một điều là anh chàng luôn biết cách bảo vệ và an ủi Vân đúng lúc.
Vân không muốn bị bắt gặp trong tình trạng vai kề vai với Duy trong rạp chiếu phim đầy rẫy người như thế này nên con nhỏ gắng gượng bảo Duy.
- Không cần đâu anh vì tôi chỉ hơi choáng váng một chút thôi....!!
Duy thấy bộ dạng sợ hãi của Vân đã thể hiện hết ra trên khuôn mặt, cơ thể không ngớt run rẩy lên từng chập thế mà vẫn còn cố nói cứng. Duy bực mình ra lệnh cho Vân như là bắt ép con nhỏ làm theo ý của mình.
- Cô nên nghe lời của tôi đi thì hơn vì nếu không tôi sẽ lôi cô vào trong đó để xem tiếp bộ phim đó đấy....!!
Vân ớn quá.Con nhỏ phồng mồm lên vì tức, Vân lẩm bẩm.
- Sao hắn không thể nào ăn nói nhẹ nhàng với mình được hơn hay sao, hắn biết thừa là mình sợ xem những loại phim kiểu đó rồi cơ mà. Hắn có muốn giúp mình bớt sợ thì cũng phải biết cách an ủi người ta chứ đằng này hắn lại càng làm cho mình sợ hơn, hắn đúng là một tên ngốc mà....!!
Duy thấy Vân cứ phồng cả mồm lên, miệng không ngớt lẩm bẩm.Anh chàng phì cười hỏi.
- Thế nào hả cô vợ của tôi, cô có cần tôi phải mời cô thêm một lần nữa hay không...??
Vân còn chưa kịp đáp lời của Duy. Cả hai nghe được tiếng khóc của một đứa bé lên ba. Tiếng khóc thất thanh của nó đã phá tan đi sự ồn ào và náo nhiệt của những người lớn xung quanh. Vân thấy nó đang ngơ ngác có một mình, Vân tự hỏi là không biết nó bị lạc mẹ hay mẹ nó đang đi mua cái đó cho nó.
Vân không đành lòng khi trông thấy một đứa bé phải khóc lóc và đứng một mình ở đâu nên con nhỏ bước thật nhanh lại chỗ đứa bé đang đứng khóc.
Vân ngồi xuống trước mặt của nó rồi mỉm cười dịu dàng hỏi.
- Mẹ của em ở đâu mà em lại đứng đây khóc một mình thế này...??
Đứa bé giương đôi mắt to đen và tròn xoe lên nhìn Vân, nó co cả người lại vị sợ. Vân lại mỉm cười trấn an nó.
- Em đừng sợ vì chị không phải là người xấu đâu. Thế mẹ của bé đâu...??
Đứa bé chỉ tay ra ngoài cổng ý của nó bảo là mẹ của nó đã đi đâu đó rồi. Vân kinh ngạc không hiểu tại sao một bà mẹ dám bỏ rơi đứa con của mình ở đấy để đi là thế nào, nhỡ đâu nó bị lạc hay bọn bắt cóc bắt nó đem đi bán thì sao.
Duy ngồi im ở hàng nghế, anh chàng thấy Vân là một người con gái hay giúp đỡ người khác và thích xen vào chuyện của thiên hạ. Duy mỉm cười thích thú vì càng ngày anh chàng càng muốn khám phá thêm những mặt khác mà Vân còn chưa có dịp bộc lộ hết ra. Xem ra con nhỏ này là một người không giống như tính cách xốc nổi của nó mà nó còn là một con người có nhiều tài năng và tính cách bí ẩn khác nữa.
.....................
Thấy nó cứ xụt xịt mãi. Vân thương tình bảo đứa bé.
- Em lại chỗ của anh chị chơi nhé, lúc nào mẹ em quay lại thì đón em được không...??
Nó vẫn còn chưa tin Vân ngay vì mẹ của nó từng dặn nó là không được nói chuyện và đi theo người lạ nên nó vẫn đứng yên một chỗ. Vân thấy nó vẫn chưa chịu tin mình, con nhỏ liền chạy đến quầy thực phẩm rồi mua cho nó một cây kẹo mút thật to. Vân chìa ra trước mặt của nó rồi dụ.
- Em sẽ đến chỗ kia chơi với chị chứ...??
Nhìn thanh kẹo mút làm bằng dâu tây và sữa trông thật ngon mắt. Nước bọt trong miệng của nó đã chảy gần hết cả ra, nó nuốt đánh ực một cái xuống cổ họng rồi rụt rè cầm lấy que kẹo trên tay của Vân. Vân mỉm cười thích thú rồi khẽ xoa đầu nó một cái.
Duy quan sát Vân và đứa bé không xót một cử chỉ và hành động nào, anh chàng mỉm cười gật gù nghĩ.
- Mình không ngờ là có những lúc Vân có thể cười dịu ngọt và tươi như thế này. Tại sao cô ấy chưa bao giờ cười và ăn nói dịu dàng với mình như thế, xem ra chỉ đối với những cụ già và trẻ nhỏ, Vân mới thể hiện được bản chất thứ hai của bản thân, xem ra con nhỏ này cũng là một người đa tính cách....!!
Vân nhẹ nhàng cầm bàn tay phải nhỏ xíu của đứa bé trai rồi mỉm cười bảo.
- Em đến chỗ kia chơi với chị nhé...!!
Thanh kẹo bằng sữa dâu tây đã làm cho thằng nhỏ mủi lòng. Nó gật đầu không phản đối nhưng nó nhất định không chịu nói một lời với Vân. Vân không hiểu tại sao nó không chịu nói gì với mình nhưng con nhỏ hài lòng vì ít ra thằng bé đã chịu đi cùng Vân tới chỗ của Duy đang ngồi.
Vân nhẹ nhàng dắt nó đến chỗ của mình, thấy nó cứ chực là ngã xuống. Vân cúi xuống con nhỏ bế nó trên đôi tay thon nhỏ của mình. Vân âu yếm bảo thằng bé.
- Em hứa với chị là phải chơi ngoan cho đến khi mẹ của em đến nhé vì chị sợ sẽ bị bé làm phiền khi bé khóc toáng lên lắm...!!
Thằng bé vẫn mút kẹo chùn chụt. Nó gật đầu ra chiều đã hiểu lời nói của Vân. Vân bế thằng bé đến cái ghế mà Vân và Duy đang ngồi. Vân đặt nó ngồi giữa Vân và Duy. Anh chàng hất hàm hỏi Vân.
- Cô quen biết với mẹ của đứa bé này hay sao mà bế nó lại đây...??
Vân hiền từ nhìn thằng bé đang ăn kẹo một cách ngon lành. Con nhỏ lắc đầu trả lời Duy.
- Tôi không biết mẹ của đứa bé này là ai cả. Tôi chỉ thấy nó khóc kinh quá và chỉ đứng có một mình nên tôi thương tình mang nó lại đây thôi...!!
Duy trêu Vân.
- Nếu mẹ của đứa bé này đang đi tìm nó và nhỡ đâu bà ấy hiểu lầm là cô đang có ý định bắt cóc nó thì sao...??
Vân không lo lắng gì đến những lời của Duy nói, con nhỏ bình thản trả lời.
- Tôi mặc kệ là bà ấy có hiểu lầm tôi hay không vì tôi không thể bỏ mặc một đứa trẻ khóc hết nước mắt và gào lên khản cả giọng được, tôi nghĩ là mình đã muốn là một điều gì đó đúng đắn thì quan tâm làm gì đến những suy nghĩ sai lệch về mình....!!
Duy lặng thinh không nói gì, anh chàng đang nghiền ngẫm lại những gì mà Vân nói. Duy kinh ngạc trước một triết lý hiển nhiên của Vân, anh chàng không ngờ là cô vợ luôn ăn nói một cách nhanh chóng khi người khác vừa mới dứt lời lại có thể nói ra được một câu đầy tính nhân văn và ý nghĩa như thế.
Thằng bé khẽ kéo tay áo của Vân, nó nhìn Vân như đang muốn một cái gì đó. Vân không tài nào hiểu được là nó muốn gì. Con nhỏ gãi gãi trán rồi nhìn Duy như cầu cứu. Anh chàng nhẹ nhàng bảo thằng bé.
- Em muốn uống nước đúng không..??
Thật nhỏ giật mình nhìn kỹ Duy, nó hơi sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt lạnh tanh của Duy. Nó hơi mêu mếu khuôn mặt, hình như nó sợ hãi quá nên sắp khóc rồi thì phải. Vân phì buồn cười vì không ngờ khuôn mặt của anh chàng Duy lại có thể dọa trẻ em một cách hữu hiệu như thế. Anh chàng không cần phải hét toáng lên hay cau có mà thằng bé đã run sợ rồi.
Vân sợ thằng bé lại khóc nên con nhỏ âu yếm bảo nó.
- Để chị cho em uống nước nhé...!!
Thằng nhỏ thôi không còn nhìn Duy nữa mà quay sang nhìn Vân. Khuôn mặt của nó rãn cả ra khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt yêu thương của Vân. Nó gật gật đầu, Vân càng ngày càng tò mò vì tại sao thằng bé này không chịu nói gì mà chỉ ra dấu không là thế nào.
Vân mở chai nước khoáng ra con nhỏ chắt từng giọt nhỏ ra cái ly rồi khẽ nâng lên miệng của thằng bé. Con nhỏ nhẹ nhàng bảo.
- Em há miệng ra nào...!!
Thằng bé cầm lấy cái ly, ý của nó là không muốn Vân giúp nó uống mà nó có thể tự lo được. Vân không nói gì con nhỏ đưa ly nước cho nó, thằng bé dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình. Đôi bàn tay của nó khẽ bóp nhẹ vào cái ly rồi nâng lên miệng, nó uống từng ngụm nhỏ.
Cái ly to quá so với chiếc miệng nhỏ xinh của nó nên nước đổ cả ra ngoài. Vân cầm mấy tờ giấy, con nhỏ cẩn thận lau từng ngón tay và lau vạt áo bị ướt của nó. Vân lo lắng hỏi.
- Em sẽ không bị mẹ mắng khi mẹ biết em bị ướt như thế này chứ...??
Thằng bé lắc đầu. Vân ngán ngẩm vì nó chẳng chịu nói gì với con nhỏ cả, tất cả mọi biểu hiện của nó chỉ là lắc đầu và gật đầu mà thôi.
Duy say sưa ngắm Vân chăm sóc cho một thằng nhỏ lạ mặt, anh chàng không có biểu hiện gì nhưng ở trong đầu Duy đang suy nghĩ rất dữ. Anh chàng đang nghĩ đến cuộc hôn nhân của bản thân với Vân. Duy biết chỉ ngày mai thôi gia đình hai bên sẽ ngồi bàn về chuyện này.
Duy cần phải thỏa thuận với Vân trước nếu không cả hai sẽ không có được một tiếng nói chung khi trả lời cha mẹ của đôi bên. Duy biết là mình không còn muốn từ chối lấy Vân nữa mà như có một sức hút vô hình nào đó từ Vân làm cho anh chàng muốn được ở gần bên Vân hơn.
Duy mỉm cười vì nếu phải lấy một người vợ như Vân thì cũng không đến nỗi tệ lắm, con nhỏ tuy hơi ương bướng một chút nhưng như thế mới thú vị. Duy tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ nhạt nhẽo biết bao khi phải ở bên một cô vợ chỉ biết vâng và dạ, ngoài ra không còn nói gì khác như thế chả khác nào ở bên một cái máy tính được lập trình sẵn.
Cuộc sống lúc nào cũng có hai mặt của nó, không có ai là hoàn hảo một trăm phần trăm cả, được mặt này thì lại hỏng mặt kia. Điều cơ bản là bản thân có chấp nhận điều đó hay không mà thôi.
Vân sau khi lau tay và quấn áo cho thằng bé, con nhỏ quan tâm hỏi thằng nhóc.
- Mẹ em có nói là bao giờ mẹ em quay lại đón em hay không...??
Thằng bé lắc đầu không nói. Vân bắt đầu sốt ruột vì con nhỏ sợ nếu như mẹ của thằng bé không quay lại đây thì sao. Lúc đó Vân sẽ phải làm gì với nó đây, không lẽ giao nó cho cảnh sát.
Giờ chiếu phim đã kết thúc nên khán giả lần lượt rời khỏi phòng chiếu phim của mình, họ vừa đi vừa bàn luận về bộ phim mà họ vừa mới xem xong. Trong giọng nói của họ có những người hài lòng với nó còn những người khác thì không.
Họ lướt qua chỗ của Vân và Duy đang ngồi, họ không chú ý gì lắm đến hai người chỉ có một số ít tò mò đưa ánh mắt nhìn sang. Họ thấy có một đôi bạn trẻ và một đứa trẻ con đang nói chuyện và đang làm gì đó ở trên ghế.
Họ còn có việc của mình nên không tiếp tục nhìn hai người nữa. Vân băn khoăn hỏi Duy.
- Không biết anh chàng tài xế có sốt ruột vì chúng ta bắt anh ấy chờ lâu hay không. Anh nghĩ sao nếu chúng ta cho anh ấy về nghỉ ngơi trước...??
Vân và Duy ngồi chơi cùng với thằng nhóc rất vui vẻ, nó không hề nói một lời với Vân. Vân nghĩ.
- Không biết thằng bé này có bị dị tật bẩm sinh gì không mà tại sao nó không hề mở miệng nói chuyện với mình. Hay là nó không quen nói chuyện với người lạ...!!
Vân mân mê ngón tay nhỏ xinh của nó, con nhỏ dịu dàng hỏi thằng bé.
- Nếu mẹ em đến đây thì em phải nói cho chị biết đấy nhé, nếu không mẹ em sẽ lo lắng cho em lắm đấy....!!
Thằng bé gật gù ra vẻ đã hiểu. Duy ngồi im suốt từ này đến giờ, anh chàng chưa bao giờ có em hay có trẻ con đến nhà chơi nên Duy cảm thấy hơi ngượng ngùng và không được tự nhiên lắm khi nói chuyện cùng thằng bé.
Vân thấy Duy cứ ngồi im mà không chịu nói gì với thằng nhóc. Vân gợi ý.
- Kìa anh, sao anh không nói gì với nó đi. Không lẽ anh chỉ ngồi im mãi như thế thôi sao...??
Duy cười gượng bảo Vân.
- Cô bảo tôi phải nói gì với nó bây giờ. Nó vừa nhìn thấy tôi là lại khóc toáng lên rồi thì nói chuyện gì nữa....!!
Trời lại bắt đầu mưa phùn, nhìn những hạt mưa rơi nghiêng nghiêng do gió thổi. Vân cảm thấy hơi lạnh, con nhỏ lo thằng nhóc sẽ bị ướt nên bảo Duy.
- Chúng ta đổi chỗ ngồi đi anh vì ở đây gió to quá sẽ làm nước mưa tạt hết vào người....!!
Duy đồng tình, anh chàng cầm túi thức ăn mà Vân mua lúc nãy và cái áo khoác của mình. Vân cúi xuống gần sát người của thằng nhóc rồi âu yếm bảo nó.
- Chị em mình đi lên trên kia ngồi nhé, chị nghĩ là ở trên đó cũng nhìn được mẹ của em đấy....!!
Thằng bé tụt xuống ghế, nó đưa hai bàn tay nhỏ xíu của mình lên. Ý của nó là nó muốn Vân bế nó lên trên kia. Vân mỉm cười rồi nhẹ nhàng kéo nó vào lòng, con nhỏ thì thầm và vỗ về vào lưng của nó.
- Em đừng có sợ lúc nữa mẹ của em sẽ đến đón em thôi...!!
Nó không nói gì. Duy kinh ngạc trước cử chỉ dịu dàng của Vân giành cho một thằng nhóc không quen, con nhỏ này cũng khéo nịnh và dỗ dành trẻ con. Duy không biết là Vân còn có tài gì nữa hay không nhưng chỉ trải qua có một ngày Duy đã biết thêm được mấy tính cách của Vân rồi nếu thêm bên con nhỏ này nữa chắc Duy sẽ biết thêm được nhiều mặt nữa của Vân.
Cả ba đi lên một chiếc cầu thang nhỏ bên hông trái của rạp chiếu phim. Đây chỉ là tầng trệt của lầu một nên có thể nhìn được mọi thứ ở tiền sảnh. Vân sợ mình ngồi khuất xa sẽ không có dịp quan sát xem có bà mẹ nào đi tìm con hay không. Vân không muốn mình bỏ lỡ cơ hội được trông thấy mặt một bà mẹ liều lĩnh bỏ rơi đứa con để đi đâu đó.
Vân đặt nhẹ thằng bé xuống ghế. Cái kẹo mút đang chảy trên tay của nó, hình như thằng nhóc đã chán không muốn ăn nữa rồi. Vân quan tâm hỏi nó.
- Em có muốn ăn gì nữa không để chị đi mua....??
Thằng bé lắc đầu, tay của nó chỉ vào chai nước khoáng. Nó ăn nhiều kẹo ngọt quá nên khát nước. Vân mở nắp chai, rồi rót vào cái ly lúc nãy. Vân nhẹ nhàng bảo nó.
- Lần này để chị cho em uống nước nhé, lúc nãy em đã làm đổ hết cả ra áo rồi đấy....??
Thằng nhóc gật đầu. Vân nhẹ nhàng nâng ly nước lên miệng của nó rồi cho nó uống từng ngụm nhỏ. Vân làm rất khéo nên không có giọt nước nào đổ ra. Thằng nhóc sau khi uống đủ, nó thỏa mãn không muốn uống tiếp nữa.
Duy đưa mắt nhìn xung quanh. Trời mưa làm cho nhiều khán giả không muốn về nhà, họ đang đứng và ngồi rải rác trong tiền sảnh. Tiếng nói chuyện râm ran. Duy thấy nơi đây thật khác xa với nơi mà anh chàng đang sinh sống. Duy có lẽ sẽ yêu quê hương của Vân vì dù sao quê cha đất tổ của anh chàng cũng ở đây.
Duy chưa bao giờ đến đây, anh chàng được sinh ra và lớn lên ở một nơi khác. Ở trong gia đình của Duy bố mẹ và ông bà luôn nói hai ngôn ngữ, khi đi ra đường họ nói chuyện với những người sống ở đó theo ngôn ngữ của họ, còn khi ở nhà người thân của Duy sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Duy thấm nhuần tình yêu đất nước và tổ quốc từ người ông đã mất. Ông nội luôn dạy Duy những phong tục tập quán ở đây nên Duy cũng không cảm thấy xa lạ và bỡ ngỡ cho lắm mặc dù đây là lần đầu tiên Duy về Việt Nam.
Thằng bé đưa mắt nhìn xuống tiền sảnh. Trong lòng của nó cũng đang lo lắng và đang thắc mắc là mẹ của nó đi đâu mà giờ này vẫn chưa quay lại đón nó về nhà. Vân thấy nó âu sầu và hình như nó lại đang sắp khóc. Vân ớn quá, nếu nó lại gào to lên như lúc nãy thì con nhỏ biết lấy gì để dụ cho nó nín khóc bây giờ.
Vân cầu cứu Duy.
- Anh có biết trò gì làm cho thằng nhóc này vui lên hay không, vì tôi không biết làm gì cả....??
Duy mỉm cười rồi nhẹ giọng hỏi thằng nhóc.
- Em có muốn xem ảo thuật không nào...??
Thằng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Duy. Lúc đầu nó có hơi sợ Duy nhưng khi nghe được giọng nói ấm áp và yêu thương của anh chàng nó không còn sợ hãi nữa mà trên khuôn mặt của nó một sự tò mò và háo hức đang chờ đón Duy biểu diễn tài nghệ cho nó xem.
Duy đáp ứng yêu của của nó bằng cách anh chàng hỏi Vân.
- Cô có thể cho tôi mượn chiếc khăn tay của cô được không...??
Vân liền lấy một chiếc khăn tay màu trắng trong túi quấn rồi đưa cho Duy. Duy cầm lấy rồi quấn nó thật nhỏ lại thành hình một sợi dây màu trắng. Vân và thằng nhóc tròn mắt và tập trung vào từng động tác của Duy.
Duy là một người rất tài tình khi hút hết được mọi giác quan và ánh mắt của Vân và thằng nhóc vào từng cử chỉ của mình. Duy khum hai bàn tay của mình lại, chiếc khăn của Vân nằm trong hai lòng bàn tay của Duy.
Vân và thằng nhóc hồi hộp chờ xem chiếc khăn sẽ biến mất hay biến thành hình thù gì. Thằng nhóc say sưa và chăm chú thấy rõ, nó đã nôn nóng muốn biết kết quả lắm rồi nhưng Duy chưa vội. Anh chàng mỉm cười hỏi hai người.
- Hai người đoán thử xem chiếc khăn tay có biến mất không nào...??
Thằng nhóc nuốt nước bọt đánh ực một cái. Nó ấp úng nói.
- Biến.. biến mất....!!
Vân kinh ngạc, không ngờ cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng. Vân công nhận Duy tài thật, anh chàng chỉ mới dử nó có tí xíu thôi là nó đã chịu nói chuyện rồi trong khi bản thân của Vân đã cố hết sức nó cũng chỉ lắc đầu và gật đầu với con nhỏ mà thôi.
Duy quay sang hỏi Vân.
- Thế còn cô, cô có tin là nó biến mất như thằng nhóc này không....??
Vân ra chiều suy nghĩ, con nhỏ lắc đầu chịu thua vì con nhỏ không biết trả lời Duy thế nào cho đúng. Vân bẽn lẽn bảo Duy.
- Tôi chịu vì không thể nào phán đoán được chiếc khăn tay sẽ biến mất hay là biến ra cái gì....!!
Duy động viên Vân.