Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 11:03:48 - 07/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#66 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 30/03/2013 10:57 » @196824

Chap 30

- ‘Ây da…’ Long mở mắt ra từ từ…và với sức khoẻ của một thằng từng lăn lộn giang nắng trộn hồ…Long tự gượng sức và lò mò ngồi dậy.
- ‘Anh…anh đừng ngồi dậy, anh mới tỉnh dậy mà’ Lan đỡ vai Long, nét mặt lo lắng…xem ra kèo này cu cậu sướng rồi…ông bà nói trong cái rủi có cái may quả là không sai.
- ‘Bột nói đúng đó, anh nằm xuống đi’ Linh cũng khuyên.
- ‘Nằm xuống đi ông tướng, làm như khoẻ lắm ấy’ tôi thêm vào.
- ‘Sao…tao ở đây thế’ nó nằm xuống, ôm đầu, rồi nhìn tôi hỏi.
- ‘Kể sau đi, mày tỉnh lại là tốt rồi’ tôi nói.
- ‘Em…em sợ quá’ Lan nắm tay của Long, bắt đầu khóc.
- ‘Này này, sao khóc thế…mà sao lại sợ’ Long thấy Lan như thế, cũng cuống lên, toan ngồi dậy…
- ‘Anh nằm xuống đi, em không cho ngồi’ Lan kéo tay Long xuống, lau nước mắt, rồi ra vẻ đanh đá như ngày nào đe doạ Long…bình thường trở lại rồi…Sau cơn mưa trời lại sáng mà.
- ‘Thôi nằm nghỉ đi nhé, tao nói chuyện với mày sau…Giờ thì tao đi ra ngoài…cho mày thoải mái’ tôi đánh mắt với nó, cười nham hiểm.
- ‘Đi với anh nào Linh’ rồi tôi kéo tay Linh đứng dậy, đi theo tôi…để không gian riêng cho Long và Lan.
- ‘Dạ’ Linh hình như cũng hiểu ý, cười rồi đứng dậy đi với tôi ra phòng.

Tôi và Linh đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn nhau trơ ra…bây giờ mới sực nhớ ra là cả hai từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì…bụng ai cũng bắt đầu kêu ọt ọt.
- ‘Hình như có con heo nào đang đói’ tôi xoa xoa bụng tôi rồi nhìn em nói…vờ ám chỉ em.
- ‘Anh Hải đói hả?’ Linh ngây thơ nhìn tôi…bó tay luôn…nói thế mà cũng không hiểu.
- ‘Anh nói em đó, bụng em kêu ọt ọt kìa’ rồi tôi lấy tay ấn nhẹ vào bụng em…mềm thật.
- ‘Ơ dạ…’ Linh đỏ mặt, lúng túng.
- ‘Đi ăn nhé, anh cũng đói rồi’ tôi gợi ý.
- ‘Dạ cũng được’
- ‘Đi thôi, chờ gì nữa’ tôi kéo tay Linh đi…bàn tay em mềm mại thật…kể từ hôm đi coi phim với em, tới mãi hôm nay tôi mới được có cơ hội tiếp tục nắm đôi tay này…thật mềm mại và ấm áp...

Tôi kéo Linh đi ra lấy xe, Linh khẽ nhẹ nhàng leo lên…thời tiết hôm nay thật đẹp, nắng ấm, không quá gắt, một ngày tuyệt vời sau một đêm giông bão…đúng là sau cơn mưa người ta mới thấy quý những ngày nắng…tôi phải công nhận như thế.
- ‘Em muốn ăn gì?’ tôi hỏi Linh sau khi xe đã chạy được một đoạn.
- ‘Em ăn gì cũng được’ Linh bỗng đưa sát mặt em lên gần mặt tôi rồi trả lời…tôi hơi bất ngờ trước hành động đó…nó khiến tôi đỏ mặt.
- ‘Ah uh…thế thì ăn phở nhé’ may là tôi bình tĩnh lại kịp và trả lời lại em…Em đã rút mặt lại…có lẽ hồi nãy chỉ là hành động tự nhiên của em mà thôi.
- ‘Dạ, hihi’ Linh đáp rồi hơi ngả người ra sau xe, ngửa mặt lên trời…hình như em đang tận hưởng cơn gió của ngày mới…tôi cười vui khi thấy em như thế, mặc dù không có lý do chính đáng…chỉ đơn giản là được thấy người mình yêu ngây thơ và trẻ con như thế…nó cũng khiến tôi vui rồi.

Tôi và em dừng chân tại một quán phở trên đường Lê Văn Sỹ…tôi đậu xe, còn em đứng trước cửa đợi tôi. Sau khi đậu xe xong, tôi và em cùng bước vào quán và lựa một góc nhỏ của quán để ngồi.
- ‘Quán này anh Hải hay ăn hả?’ Linh tròn xoe mắt hỏi tôi.
- ‘Uh cũng bình thường àh em…Em ăn gì?’
- ‘Ăn giống anh’ Linh cười…và câu trả lời của em, nó khiến tôi liên tưởng nhiều thứ.
- ‘Em ơi cho anh hai tô tái nạm gầu gân viên nhé’ tôi gọi em phục vụ lại và gọi món.
- ‘Khiếp, anh Hải ăn gì nhiều thế’ Linh chống tay lên bàn, rồi nhìn tôi cười và nói.
- ‘Anh bảo đảm cho em ăn no mà’ tôi gãi đầu cười.
- ‘Hì’ Linh cũng cười theo…rồi em không nói gì, lấy khăn giấy trong hộp, lau muỗng và đũa, rồi Linh đưa cho tôi.
- ‘Của anh này’ Linh cũng ra dáng chu đáo phết.
- ‘Uh anh cảm ơn’ tôi nhận đôi đũa từ em…trong phút chốc, 2 đầu ngón tay bọn tôi khẽ chạm vào nhau…chỉ như thế thôi cũng đủ kịp để tôi thấy em đỏ mặt.

Hai tô phở nóng hùn hụt được bưng ra…mùi thơm của phở làm tôi chết mê chết mệt, nhất là lúc đói…trời này mà ăn phở thì còn gì bằng …tôi lao vào ăn như điên…tôi bị tật xấu là khi ăn thì ăn tự nhiên lắm, ít khi giữ mình. Tôi để ý là đôi khi em hay nhìn tôi cười thầm, chắc do lúc tôi ăn nhìn “đẹp trai” quá đây mà.

Tôi ăn xong, no căng bụng, thì em mới chỉ ăn được nửa tô. Nhìn em ăn từ tốn thật, nhẹ nhàng từng miếng từng miếng một…đúng là con gái, thuỳ mị nết na…Ở em, tôi thấy dường như không có khuyết điểm…Duy chỉ có cái tính ngây thơ của em là khiến tôi lo lắng thôi.
- ‘Ăn chậm thế heo’ tôi cười đùa, tự nhiên tôi đặt cho em cái biệt danh là heo từ lúc nào không biết…
- ‘Sao gọi em heo’ Linh buông đũa, nhìn tôi, mặt có vẻ hơi xị xuống.
- ‘Anh thích, hehe’ tôi cười xoà, mặt tôi lúc đó chắc buồn cười lắm.
- ‘Hihi’ Linh thấy thế, cũng cười lại ngay, em là một người rất dễ nở nụ cười…tôi thích cái tính đó của em…Cuộc đời tôi nhiều sóng gió và giông bão rồi, nhìn nụ cười của em, tôi thấy mình được vớt vát phần nào.

Rồi tôi không chọc em nữa, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn em ăn…Ước gì ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết mấy…Chắc phải cho thằng Long nằm viện dài hơn …đùa đấy

Em ăn xong, tôi đứng dậy tính tiền, rồi tôi với em ra lấy xe…lúc này cũng tầm quá trưa một tí, trời bắt đầu nắng và nóng hơn, tôi thì không biết chở em đi đâu…thế là…
- ‘Em đi suốt từ tối qua rồi, giờ anh đưa em về nhé’ tôi gợi ý, muốn đưa em về…Vì dù gì em ở ngoài cũng suốt cả đêm tới trưa nay rồi.
- ‘Dạ vâng, em cũng tính thế’ Linh cười nhẹ nhàng đáp với tôi.

Thấy em đồng ý, tôi cũng vui vẻ chở em về nhà. Trên đường về nhà em, tôi thấy một tiệm bánh ngọt, tôi bất ngờ tấp xe vào tiệm bánh, rồi đi vào trong mua 4 cái bánh xu kem…để em mang về nhà ăn vặt và nhớ đến tôi, hehe.
- ‘tặng em này, về nhà mà ăn’ tôi giơ bánh ra cho em, cười “rạng rỡ”.
- ‘Úi, cảm ơn anh’ Linh nhận bánh trên tay tôi, cười tươi rói.
- ‘Coi cái mặt kìa, ham ăn thấy gớm, gọi heo là đúng’

Linh không đáp, tay ôm chặt gói bánh, rồi cười suốt…chắc đang vui lắm…Món yêu thích của em mà…
Tôi chở em về tới nhà, em xuống xe, chào tôi bằng nụ cười “thương hiệu” của em…tôi cũng chào tạm biệt em, không quên dặn em ăn bánh…rồi tôi phóng xe lên lại bệnh viện thăm thằng Long…

Lên tới bệnh viện, tôi thấy chỉ còn một mình thằng Long ở đó, nó đang nằm, tay bấm bấm điện thoại…cái thằng, vừa tỉnh lại được một tí là đã như thế…không thấy Lan ở đó, chắc Lan đi đâu, hoặc đi về rồi cũng nên…dù gì thì Lan cũng ở đây suốt từ hôm qua tới giờ bên cạnh Long còn gì.
- ‘Lan đâu rồi ku?’ tôi ngồi xuống cạnh nó rồi hỏi.
- ‘Lan về rồi, tao mới ép Lan về…cứ đòi ở đây suốt không chịu về’ nó nhìn tôi lý sự.
- ‘Sướng thế còn gì’ tôi cười chọc.
- ‘Sướng khỉ, đau muốn chết…bà mẹ thằng Minh’ nó vờ ôm đầu rồi nói.
- ‘Biết rồi hả?’
- ‘Lan có kể tao nghe rồi, ép mãi mới chịu kể…Mẹ nó chứ’ nó ngồi dậy, chưa khoẻ hẳn mà đã vậy rồi, tật khó bỏ’
- ‘Vậy mày tính sao?’
- ‘Chơi chứ sao’

Cuộc chơi sắp bắt đầu...
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15262

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15262-65.html#p196824

Quay về Thơ, truyện ngắn