Chap 43
Sáng hôm sau…
Tôi thức giấc, vẫn còn chút dư âm của trận nhậu tối hôm qua, nên đầu tôi bây giờ vẫn còn quay vòng vòng… Mở mắt nhìn xung quanh, thì cảnh vật không đâu xa lạ... là căn phòng của tôi…Tức là tối qua tôi có về nhà. Mà chắc tối qua tôi uống nhiều quá, đâm ra giờ chẳng nhớ gì hết. Để ráng bình tâm nhớ lại…
Àh, tối qua, nhậu xong, thằng Long đòi rủ đi tăng 2 hát hò các kiểu…Tôi từ chối là không đi, về nhà sớm kẻo con heo của tôi lại lo . Thấy tôi đứng đắn chưa, nhậu xỉn nhưng vẫn nhớ tới con heo của tôi đó. Nói rồi tôi liền mò tìm cái điện thoại ngay…Không nhớ rõ là tối hôm qua xỉn tôi có nhắn gì cho em không.
Kiểm tra điện thoại, thì không thấy tin nhắn nào tôi nhắn cho em từ hôm qua đến tận bây giờ…Chắc là tôi mải mê với anh em quá…về nhà thì mệt nên lăn đùng ra ngủ luôn Và ngược lại…là 10 tin nhắn từ em…Kèm theo là mười mấy cuộc gọi nhỡ…
- ‘Anh đi với bố mẹ về chưa?’
- ‘Con lợnn ơi?’
- ‘Chắc anh đang bận vẫn chưa xong àh…Khi nào xong con lợn nhắn cho em nha’
- ‘Tối rồi…sao anh vẫn chưa nhắn cho em’
- ‘Con lợnn ơi’
- ‘Anh giận gì em hay sao mà không nhắn cho em…Không nghe điện thoại nữa’
- ‘Con lợn…anh có chuyện gì không? Đừng làm em lo chứ’
- ‘Khuya lắm rồi mà…sao anh không trả lời em. Em lo lắm rồi đó con lợnnn’
- ‘Anh…’ tin nhắn này lúc 11h khuya…Thường thì không bao giờ em thức khuya như thế…Bỗng dưng tôi thấy tôi có lỗi quá. Thật đáng trách.
- ‘Anh àh…nếu anh không muốn nói chuyện với em…thì cũng trả lời cho em…Đừng làm em lo như thế’ 4h sáng…tôi thật không thể tin…Không biết em có thức cả đêm không nữa… Trời ơi, Hải ơi là Hải…mày thật chẳng đáng làm người yêu của em…Sao toàn hứa lèo mà chẳng làm được gì cho em thế…Lúc nào cũng để cho em phải lo.
Tôi ngay lập tức…cầm điện thoại, nhắn liền cho em…Tôi không gọi điện được vì giờ này em đang học.
- ‘Anh đây…anh xin lỗi con heo của anh…Tối hôm qua anh đi ăn tiệc với bố mẹ, rồi uống bia…ngủ quên luôn…Anh xin lỗi con heo nhiều lắm...’ lại tiếp tục dối em...
Nhắn cho em mà lòng tôi day dứt không ngừng…Tôi quá vô trách nhiệm. Thôi, tôi không hứa nữa…bây giờ mọi việc cũng đã tạm giải quyết ổn thoả…Tôi sẽ chứng minh lời nói của tôi bằng hành động…Vì bò cạp không thích nói, bò cạp chỉ thích bộc lộ tình cảm bằng hành động (tôi cung bò cạp..và em cũng là một bò cạp).
Trả lời cho em xong…tôi lê lết cái thân vào phòng tắm, rửa mặt…Lúc này vẫn còn choáng lắm…Tác hại của bia rượu kinh thật…Tôi thì thuộc dạng rất ít nhậu…Nhưng hôm qua ăn mừng vì thằng Long nên tôi mới chơi xả láng với anh em…Chứ cả đời, số lần tôi nhậu không vượt quá 10 đầu ngón tay.
Tôi sinh hoạt bình thường ở nhà cho đến mãi 10h, tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của em…
- ‘Thôi anh không sao là tốt rồi…Em chỉ lo con lợn có chuyện gì thôi…Hihi. Chiều nay con lợn đón em nhé…Em có quà cho con lợn này ’ Rất may là em không giận tôi…em càng làm tôi cảm thấy có lỗi…em quá đỗi thánh thiện và tốt đối với tôi…
- ‘Con heoo không giận anh àh…Anh chỉ sợ con heo giận anh :-(…Mà quà gì thế? :x’
- ‘Em giận anh làm gì…Anh có lỗi gì đâu ạh. Quà thì bí mật, chiều nay anh sẽ biết. Hihi. Thôi em vô học tiếp đây’ em làm tôi thấy thương em gấp bội.
- ‘Uh con heo học ngoan’
Tôi tạm thời phấn chấn hơn một chút, khi biết rằng em không giận tôi. Nhưng cảm giác có lỗi thì vẫn còn…Tôi tự hứa phải làm gì bất ngờ cho em chiều nay để bù lại lỗi của mình mới được. Nhưng trước tiên, tôi cần gọi hỏi anh Đông…xem tình hình thằng Minh thế nào rồi.
- ‘Alo sao em?’ anh Đông nghe máy
- ‘Thằng Minh sao rồi đại ka?’
- ‘Nó bị mấy ông ở đồn ấy dợt cho tơi tả rồi. Mà sáng nay ông già nó mới lên lãnh về’ vậy là nó đã được tự tại.
- ‘Thằng này máu bẩn, không biết ra trại xong nó còn trò gì không nữa?’
- ‘Ôi em không phải lo. Nó sợ xanh mặt từ hôm qua tới giờ rồi. Hạng con nít này, vào đây một lần là tởn ngay’
- ‘Chắc thế, thôi bye anh trai. Làm việc đi, em đi công chuyện’
- ‘Uh bye chú’ rồi anh Đông cúp máy.
Theo lời anh Đông vừa thuật lại thì thằng Minh đã được thả ra, nhưng có vẻ nó đã biết sợ…Thôi thì tạm tin là thế…trước mắt thì chắc nó không dám làm trò gì nữa đâu. Để xem vài ngày sau như thế nào đã.
Tôi quẳng ngay thằng Minh qua một bên…chừa bộ não cho việc chuộc lỗi với em vào chiều nay. Không biết phải làm gì nhỉ… Nếu mà lại hát như hôm tỏ tình em thì không ổn…chiêu đó không xài hoài được. Mua đồ tặng em thì có vẻ cũng không ổn…dù gì cũng mới quen, chưa biết em thích đồ như thế nào mà mua. Phải làm gì bây giờ ta? Tôi cứ ngồi, rồi đi qua đi lại, nằm lên nằm xuống…tự hỏi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Và, ông trời thường không phụ lòng người…hoặc cũng có thể do tôi luôn có những quyết định táo bạo hay sao đó…Mà tôi đã nghĩ ra được một cách để xin lỗi em…Mà theo tôi cảm thấy là nó…hay kinh khủng.
Tôi liền chuẩn bị, thực hiện ngay kế hoạch. Tôi thay một bộ đồ trông tạm được…rồi cầm máy điện thoại lên, gọi cho thằng Long. Tôi cần nó giúp tôi trong vụ này.
- ‘Dậy chưa thằng chó chết?’
- ‘Gì…đang ngủ…sáng sớm mà chửi cái gì đó?’
- ‘Sáng con mắt mày. Trưa rồi…dậy đi…giúp tao tí việc với’
- ‘Việc gì?’ cái giọng ngái ngủ của thằng này, nghe là chỉ muốn đáp gạch.
- ‘….Vậy đó’ tôi kể cho nó nghe…kể cả cái kế hoạch của tôi.
- ‘Cái thằng này…tao phải công nhận, mày giỏi hơn tao ở mấy cái trò này nhé…Kiểu gì cũng nghĩ ra được’
- ‘Chuyện, tao mà lại’ tôi nở mũi một tí khi được khen. Cũng phải, chẳng hiểu sao mà dạo này tôi luôn có những kế hoạch, những trò mèo rất là hay.
- ‘Thôi được rồi, ok. Tao giúp cho’ nó đồng ý.
- ‘Nói đó…Vậy nha. Thôi tao đi lo còn kịp’ tôi cúp máy.
Nhanh như cắt, tôi phóng ngay xuống dưới nhà, xách xe chạy đi ra ngay địa điểm mà tôi sẽ xin lỗi em chiều hôm nay. Những công cụ tôi dùng để thực hiện màn chuộc lỗi gồm:
- Quả máy ảnh thần thánh Canon.
- Chân máy.
- Vài sợi dây buộc.
- Kéo.
- Bút.
- Giấy A4 vài chục tờ.
- Phấn.
Tới nơi, tôi nhanh chóng xuống xe, và lấy đồ nghề ra bắt tay vào làm. Vì thời gian khá gấp nên phải làm nhanh mới kịp.
Tôi lần lượt lấy bút ra, viết vào những tờ A4, mỗi tờ một chữ, với nội dung “Anh thật có lỗi khi đã để em phải lo lắng cho anh như thế. Anh biết là em buồn, nhưng hãy cười lên em nhé. Hãy mãi luôn cười như thế, thiên thần của anh. Anh yêu em’…Phù, mệt phết, tốn cả đống giấy.
Àh mà nói luôn, địa điểm của tôi là một cánh đồng, ở ngoại thành một tí, không xa lắm…Có những hàng cây cao rất đẹp…Chắc mọi người cũng lờ mờ đoán ra rằng tôi sẽ làm gì rồi nhỉ...
Tôi lần lượt, setup cho máy ảnh chế độ hẹn giờ chụp, rồi gắn vào chân máy. Sau đó, tôi đứng, cầm những tờ giấy, mỗi tờ 1 kiểu…Rồi tôi đứng chụp, tạo dáng, mặt ra vẻ biết lỗi…Chụp hết cả đống hình cũng mất gần cả tiếng…Và mất gần 100 shot hình mới xong.
Sau khi xong, tôi ngay lập tức, phi ra tiệm ảnh gần đó. Nhờ rửa gấp những tấm hình. Ngồi đợi một hồi thì nửa tiếng sau có hình, tôi lại ngay tức tốc phi ra lại cánh đồng, bắt đầu cho phần tiếp theo.
Tôi hì hục lấy kéo, khoét lỗ tròn trên từng tấm hình. Trời ơi, hơn chục tấm hình, mà tôi hì hục ngồi khoét giữa trời nắng nóng thế này…Phải công nhận là tôi điên ra phết… Nhưng như thế vẫn chưa đáng là gì…so với tình cảm em dành cho tôi. Nghĩ như thế, nên dù mồ hôi tuôn như suối, tôi vẫn cười mãn nguyện, và vẫn cắm đầu làm…Không biết mệt mỏi là gì.
Khoét xong đống hình, tôi bắt đầu luồn dây vào mỗi tấm hình, tốn cũng phải gần nửa tiếng cho công đoạn này. Sau đó, tới phần quan trọng nhất…treo lên cây.
Có khá nhiều cây ở đây. Dự là mỗi cây tôi sẽ treo tầm vài 3 tấm. Tôi sẽ bắt đầu ở cây này. Tôi lấy phấn, viết lên thân cây “Bắt đầu từ đây”…Sau đó, tôi leo lên và bắt đầu treo các tấm hình lên. Rồi tôi lại leo xuống, lại qua cây khác, lại tiếp tục như thế…rồi cứ như thế, như thế…gần hai tiếng sau, tôi mới hoàn thành. Tôi nhìn lại thành quả của mình…Quá hoàn hảo , tuy còn vụng về nhưng đây là tất cả thành ý, lời xin lỗi tôi dành cho em. Người tôi bây giờ ướt đẫm vì mồ hôi, nhưng tôi hài lòng về những gì mà mình đã làm, đã bỏ cả buổi chiều để hoàn thành nó cho em.
Đã tới giờ em tan trường, tôi nhờ thằng Long đón em, chở em lên đây. Tôi hồi hộp ngồi đợi…
Nửa tiếng sau…em tới…Tôi bảo thằng Long bịt mắt em lại, rồi bí mật dẫn em ra đây…
Em từ từ…từ từ…tiến từng bước tới chỗ của tôi…Lúc này đây tôi đang núp trên một cái cây cao...dõi đôi mắt theo em từng bước...
Rồi em mở khăn bịt mắt ra…