Chap 46
Với tốc độ của sự căm hẫn và tốc độ của sự lo lắng…Hai bọn tôi ngay chút phốc cập bến vòng vây bên ngoài khu chợ lớn, quận 5…Một hồi sau, tốp của anh Thắng cùng thằng Hoàng và hơn 20 chiến sĩ khác (hơn 10 xe) đã có mặt.
- ‘anh Thắng…em lo quá’ thằng Long mặt lo lắng đi lại nói với anh Thắng.
- ‘Được rồi, em đừng lo. Thằng Hai lé này anh quen, có gì để anh nói chuyện với nó’ anh Thắng đập vai thằng Long, trấn an.
- ‘Kế hoạch sao hả Hải?’ rồi anh hất mặt nhìn tôi…àh, đôi khi anh hay hỏi ý kiến của tôi…Vì anh nói tôi vạch chiến lược rất hay. Tôi cũng không dám nhận, nhưng anh Thắng nói thì đố ai dám cãi.
- ‘Em đang đợi…anh Đông tới nữa’ tôi cũng không nghĩ ra được gì vào giờ này…Dù gì thì bây giờ, anh Đông là người có quen biết rộng nhất + khả năng ứng biến cao nhất nên tôi chỉ còn hi vọng vào anh Đông.
- ‘Uh…Tất cả dàn xe lui lại ra đằng sau đi’ anh Thắng gật đầu, rồi chỉ huy cho đám đệ lùi xe lại.
Một hồi sau, anh Đông cũng tới. Anh đi với 5 anh nữa, tổng cộng 3 xe…Đều mặc đồ bình thường. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng là người trong ngành giống như anh thôi.
- ‘Bây giờ sao hả anh Đông?’
- ‘Tin mật anh nhận được thì hồi nãy anh kể em nghe rồi. Bây giờ phải vào kiếm thằng Hai lé hỏi thăm thêm thông tin thôi’
- ‘Thế để tôi, dù gì cũng có quen biết’ anh Thắng nói vào…anh Thắng và anh Đông cũng có tí gọi là quen biết…Nhưng nó ở cái ranh giới cũng khá nguy hiểm lắm…tôi cũng không bình luận vào. Nhưng cũng không sao vì một phần anh Thắng cũng gần như giải nghệ…Chỉ chỉ huy đám đệ nếu có vụ gì quá căng thôi.
- ‘Vậy trăm sự nhờ anh đó’ thằng Long nhìn mặt anh Thắng, cầu cứu…chắc nó sốt ruột lắm rồi.
- ‘Uh, bây giờ tất cả đứng đây đợi anh. Anh vào một mình được rồi. Đừng lo, anh quen biết khu này, không sao đâu’ anh quay qua, nhìn tụi tôi rồi nói cho tất cả cùng nghe để an tâm.
- ‘Còn em, báo cho ba của Lan một tin đi’ anh Thắng quay qua nói tiếp với Long…anh cũng khá tâm lý phết.
- ‘Uh nhỉ, em quên mất’ nó luống cuống, móc điện thoại ra…gọi cho ba của Lan.
- ‘Ba của Lan bảo sẽ tới đây ngay’ nó cúp máy rồi nói.
- ‘Ok được rồi. Thôi anh vào đây’
Nói rồi, anh Thắng đi vào sâu khuất phía bên trong khu chợ lớn…Tất cả bọn tôi chỉ đang đứng ở vòng ngoài thôi. Không ai nói gì với nhau, nhưng ai cũng đang giữ một nét mặt rất căng thẳng và tập trung cao độ. Tính ra thì nếu bây giờ có biến thì chắc bọn tôi cũng chống đỡ được…Vì một bên là giang hồ có máu mặt, một bên là hình sự chìm…Khi cả hai cùng hợp lại thì…chắc không thằng ngu nào dám sờ tới đâu.
Anh Đông đang đứng, nói chuyện với những anh trong nhóm của anh Đông…Nghe loáng thoáng thì mấy người này thuộc về bộ phận tình báo ngầm…Cứ như trong mấy bộ phim Hồng Kông tôi hay coi… Mà tôi chỉ nghĩ là phim chứ không bao giờ hình dung ra được là Việt Nam lại có những nhóm người như thế. Quả thật rất gan hùng…vì làm những nghề này…phải nói thật là chết lúc nào không hay.
Phần tôi và Long…Chắc lúc này đã quá hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi…Lan đã bị bắt cóc, đó là sự thật…Không còn hi vọng nào khác để tin vào. Nhìn thằng Long lúc này đã hoảng loạn lắm rồi…Tôi cố trấn an nó, đưa nó thuốc hút…Nhưng cũng không khá khẩm hơn là mấy. Bỗng tôi có tin nhắn…
- ‘Con lợnn ơi, anh vẫn chưa về àh?’
Là em…tôi lại quên khuấy mất đi em. Chỉ vừa xin lỗi em chiều nay thôi…tôi lại đang chuẩn bị làm chuyện có lỗi với em rồi…Cứ như đời đang trêu tôi hay sao ấy…Không cho tôi được giữ đúng lời hứa với em . Nhưng tôi làm sao có thể vì lời hứa với em mà bỏ mặc bạn bè, bỏ mặc mạng sống của một người con gái đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc được…Tôi xin lỗi em, tôi phải phá lệ thêm một lần nữa.
- ‘Heo àh, anh nói em nghe chuyện này…Nhưng em phải thật bình tĩnh’ phá lệ thì phá lệ…tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm Lan cùng anh em…Nhưng tôi cũng sẽ nói thật cho em biết…Vì dù gì chuyện này, trước sau gì em cũng sẽ biết mà thôi.
- ‘Vâng ạh…Có chuyện gì thế anh?’
- ‘Lan bị bắt cóc rồi’
Ngay lập tức, em gọi lại cho tôi…và giọng em rất hốt hoảng…
- ‘Anh…anh nói sao…anh đừng đùa em chứ?’ vâng, em đang rất hốt hoảng…tôi cảm nhận được như thế trong điện thoại.
- ‘Anh đang đi tìm cùng Long, bạn bè, và ba của Lan đây. Chuyện anh sẽ kể sau…Em đừng lo quá…Chắc không sao đâu’ tôi cố trấn an em…Nhưng tôi biết em không lo làm sao được…vì đây là cô bạn thân của em mà.
- ‘Trời ơi…Bột ơi…đừng có chuyện gì nha’ tôi nghe thấy…em bắt đầu khóc rồi…Tội nghiệp em. Thằng khốn nạn nào nghĩ ra cái trò bắt cóc con gái này thật quả đúng không phải là người nữa.
- ‘Thôi… em đừng lo. Anh hứa sẽ tìm được Bột của em nguyên vẹn trở về mà…Em yên tâm’ tôi cố trấn an em lần nữa.
- ‘Dạ…Mà anh cũng phải cẩn thận đó… Anh có chuyện gì thì chắc em….’ Em khóc…rồi em lại bật khóc lớn hơn…Bọn tôi chỉ vừa vui vẻ cách đây vài tiếng đồng hồ thôi mà…Vậy mà giờ đây tôi lại phải nghe em khóc…Đời thật biết cách trêu người nhỉ.
- ‘Thôi…đừng nói bậy…Anh sẽ không sao đâu. Làm sao anh bỏ mặc con heoo của anh được. Thôi nhé…Anh cúp máy đây. Có gì anh sẽ báo cho em’
- ‘Dạ…anh cẩn thận’
Rồi tôi cúp máy…thở dài một tiếng… Trời đang dần se lạnh…Nhưng xung quanh đây…một bầu không khí nóng hừng hực như đang chuẩn bị thiêu đốt mọi thứ…Tất cả đang chờ anh Thắng quay ra…mang tin tốt về.
Mười phút sau…anh Thắng bước ra…vẫn nguyên vẹn…Không có gì xây xát trên người anh. Điều đó cũng dễ hiểu vì anh đã nói đây là chỗ anh quen biết. Bọn tôi bây giờ chỉ còn đợi tin tốt từ anh mang tới.
- ‘Sao…sao rồi anh?’ Long nhìn anh Thắng với ánh mắt hi vọng.
- ‘Bình tĩnh’ anh Thắng đập vai nó.
- ‘Tin của Đông khá đúng, thằng Hai lé cũng đã xác nhận. Hai lé nói thằng đệ của nó khoe rằng bạn của nó nhận được một số tiền sộp để bắt cóc một đứa con gái. Nhưng điều đáng tiếc rằng, thằng này trước đây cũng là lính của thằng Hai lé…Nhưng bản tính mất dạy và phản nên đã bị cho đá ra. Bây giờ thì chính Hai lé cũng không biết nó ở đâu’ từng lời nói của anh Thắng như đang tiếp tay đập tan đi hi vọng lẻ loi của thằng Long.
- ‘Thế…không tìm ra đc sao anh?’ nhưng nó không từ bỏ.
- ‘uh anh chưa nói hết. Nãy giờ Hai lé gọi cho đám đàn em nó dò la tin tức…Nhưng vẫn không biết được thằng này hiện giờ đang ở đâu. Nó tên Tâm điên…Nó ở nay đây mai đó, chẳng ai biết nó ở đâu. Nhưng có một thằng biết nhà mẹ của nó’ đây rồi, tia sáng hi vọng là đây.
- ‘Nhà mẹ thằng đó ở đâu?’ anh Đông hỏi
- ‘xx đường aa quận bình tân’ anh Thắng đáp.
Ngay lập tức, bằng nghiệp vụ và sự quen biết của mình, anh Đông móc ngay ra chiếc điện thoại rồi gọi cho một ai đó.
- ‘Anh Đông đây. Em cho người rà soát, tìm thật kỹ từng ngóc ngách của khu Bình Tân. Đồng thời cử người xuống trinh sát và bao vây kĩ nhà này. Có bất cứ dấu hiệu gì bất thường, liên lạc ngay cho anh. Bây giờ anh sẽ đi xuống dưới đó’ rồi anh cúp máy.
- ‘Vậy bây giờ tất cả đi xuống đó chứ?’ tôi hỏi mọi người
- ‘Đi…anh phải tìm cho ra lẽ cái thằng nào chơi trò tiểu nhân này’ anh Thắng có vẻ cực kì không hài lòng về cái chuyện này.
Và không ai phản đối sau đó…Nên tất cả bọn tôi đều lên xe…và hướng đi đến kì này là…Quận Bình Tân.