019 Người đụng người, xe đụng xe
Cuộc phỏng vấn mới kéo dài khoảng 10 phút thì người đàn ông ngồi đối diện cô khoan thai mỉm cười, gật đầu tuyên bố: "Tề tiểu thư, cô đã trúng tuyển”.
Hoan Hoan vui mừng quá đỗi, không nghĩ rằng vượt qua vòng phỏng vấn của tập đoàn Thị dễ dàng như vậy. Càng bất ngờ hơn nữa , anh ta nói cô chuẩn bị ngày mai nhậm chức luôn.
Cô gật đầu lia lịa, khép nhẹ cửa sau khi ra khỏi phòng, bật cười vui sướng.
Vì rất cao hứng, cô quên bẵng luôn lời hẹn chất vấn với tiểu tử Trần Huân, thẳng tiến đến thang máy đi xuống gara lấy xe.
Cô rút chìa khóa xe ra, vô tình danh thiếp của Trần Huân cũng rơi ra theo. Hoan Hoan không hề hay biết, cô còn đang bận tâm với suy nghĩ ngày mai sẽ là ngày làm việc đầu tiên tại tập đoàn này.
Sau đó cô khởi động xe, dậm chân ga 1 chút, lại lùi 1 chút ra sau lấy đà. Bất chợt nghe “rầm” 1 cái…
Lập tức tiếng báo động vang lên chói tai, chấn động cả bãi đỗ xe, rất là kinh sợ.
Có lẽ nào lại bị đụng phải cột? Hoan Hoan giật mình, nhìn lại không thấy vật gì chướng ngại, đầu óc thật hoang mang.
Cô xuống xe, rồi không khỏi chán nản xoa trán: làm sao lại không nhìn thấy chiếc xe phía sau này nhỉ?
Hơn nữa, chiếc xe này lại là chiếc Bugatti xa hoa, hàng hiệu siêu tốc độ, chứ không phải bình thường như chiếc Kruz của cô. Chiếc xe sang trọng kia đậu ngay sau đuôi xe cô, màu xe xanh thẫm như tàng hình trong ánh đèn tranh tối tranh sáng dưới tầng hầm này, cứ như nó nằm đấy phục sẵn cô vậy.
Hai chiếc đèn xe bị đụng nhau vỡ vụn, toang hoác như đang giương mắt nhìn cô hỏi: “tại sao”?
Hoan Hoan thở dài thườn thượt, vò đầu bứt tai. Nhìn qua xung quanh yên tĩnh không một bóng người, bỗng nhiên nổi lên tà ý: Hay là chạy trốn?
Lập tức, cô lại tự lắc đầu: như vậy không tốt. Chiếc xe này đậu ở đây thì tám phần là khách hàng của khách sạn, hoặc là của một đồng sự nào đó. Cô sẽ là sếp tại đây mà cư xử như vậy coi sao đặng? Đó là chưa kể đến tình huống đang chạy xe ra thì bị bắt lại, thử hỏi giấu mặt vào đâu?
Kẹt là bây giờ cô còn có chuyện quan trọng cần làm ngay, nên không thể gọi công ty bảo hiểm và chờ họ đến xác minh được. Vì thế cô lục giấy bút, viết dòng chữ: "Xin liên lạc với người đã gây ra va quẹt, thực xin lỗi”.
Sau đó viết số điện thoại của mình xuống dưới và cài tờ giấy lên xe Bugatti, rồi lái xe ra khỏi tầng hầm.
Cô cần phải mau chóng tìm ra nơi ở mới, mau chóng chuyển đồ còn đang ở bên nhà Tiếu Tử Mặc đi, bằng không ngày mai đã bắt đầu đi làm, sẽ không có thời gian nữa.
……………….
Trần Huân vừa mới từ văn phòng đại tổng tài đi vào thang máy, mới bước ra tầng hầm, liền nghe thấy một tiếng động dữ dội.
Tập trung nhìn vào, oa, thật đúng là anh luôn nghĩ chiếc xe đậu ở đó nhất định sẽ bị va quẹt mà.
Cảm thấy thật buồn cười, không chỉ là cô ngã vào lòng anh, mà ngay cả xe của cô cũng đụng vào xe của anh! Thử hỏi có bao nhiêu sự trùng hợp như thế trên thế gian này?
Trốn ở một bên chờ cô lái xe đi xa anh mới tiến về phía xe mình, ưm hừm, trái tim nhảy dựng, có chút thương cho cái xe!
Càng làm cho anh kích động chính là, bất chợt thấy cái danh thiếp của mình rõ ràng bị ném dưới đất.
Ha ha, không phải mới vừa rồi em còn hùng hổ đòi tính sổ anh sao? Thế nào nhanh như vậy lại quên luôn anh không còn một chút ấn tượng?
Anh lấy tờ giấy Hoan Hoan cài lại trên xe, nhìn nhìn số điện thoại, ánh mắt lóe lên một chút tinh quái, khóe miệng khẽ nhếch lên.