025 Vừa đấm vừa xoa
Thoáng suy nghĩ nhanh trong đầu, đôi mắt to chớp chớp, cô ngẩng lên nói: “Gấp cái gì mà gấp, chị đây là cái loại nói không giữ lời hay sao? Hai phần hậu lễ cho ngươi. Thứ nhất, cho ngươi nhiều quyền lợi hơn 1 chút, cụ thể: được thêm thời gian nghỉ làm, nhưng không vượt quá 2 tuần, đây chính đãi ngộ tốt mà nhân viên khác khó lòng có được. Thứ hai, mỗi tháng ta cấp thêm cho ngươi một ngàn tệ. Như thế nào? Người hài lòng chưa?"
Cô ngầm rủa: Khá khen cho ngươi lòng tham không đáy, Trần Huân, ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm mà ngươi còn dám làm ngược lại với ta! Vừa ăn cướp vừa la làng. Được, ngươi chờ đấy! Chờ chị chậm rãi giáo huấn ngươi. Chờ cơ hội tốt, chị đây sẽ tìm lý do khai trừ ngươi!
Người giảo hoạt như Trần Huân làm sao không nhìn ra bụng dạ của cô? Anh ta nhíu mày lại nói: “Hoan Hoan, em thật tốt. Nhưng em biết đấy, anh cũng là người mới vào đây làm việc, nếu giờ giấc thất thường thì biết giải trình thế nào? chi bằng..”.
Anh đột nhiên dừng lại, cười cười nhìn chăm chú vào Hoan Hoan. Cô bị anh nhìn sợ nổi da gà, gò má đỏ ửng. Không biết là bởi vì chột dạ, hay là bởi vì thẹn thùng.
Cô nhịn không được lui ra phía sau, lui ra phía sau, lui nữa về sau, mà anh lại từng bước, từng bước, lại một bước dần dần lấn tới gần.
Ngay lúc cô định ỷ vào vai vế là thủ trưởng của anh để nổi giận thì anh lại dừng chân, chuyển đề tài: “Chi bằng... đem ngày nghỉ đó quy thành tiền thưởng cho anh đi, Hoan Hoan?"
Sao? Hoan Hoan sửng sốt, đôi giày cao gót nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo một chút cô mới lấy lại ổn định.
Tên Trần Huân này, quả nhiên không phải loại người tốt! Anh ta đến Thị không phải là vì đi làm nuôi sống bản thân, mà là xảo trá bắt chẹt cô sao?
Chán nản, cô nói: “Trần Huân! Ngươi đừng có được voi đòi tiên, đừng quên ngươi chỉ là trợ lý, chỉ cần Tề Hoan Hoan ta mất hứng, chưa chừng ngươi sẽ bị đuổi việc đó nha!"
"Hoan Hoan, anh chỉ đề nghị thôi mà, em không đồng ý thì thôi” - Anh ta vẫn rất khoan thai, tuyệt nhiên không có chút sợ hãi. Hai tay đút túi quần, đủng đỉnh nói: “Oa, nhàn rỗi nhàm chán nên ta ôn chút chuyện cũ nha! Chính là chuyện em uống say, vốn tưởng em thục nữ uống say rồi thì sẽ không biết gì, không ngờ em mạnh bạo cuồng nhiệt, vừa quát tháo vừa điên cuồng như muốn nuốt anh vào bụng vậy đó. Đáng thương cho anh toàn thân đến bây giờ còn bầm đen hết mình mẩy, không tin anh cho em xem... Em nói xem, nếu như bị người khác nhìn thấy, anh phải ăn nói làm sao đây?"
Hoan Hoan nghe được hết hồn, trong lòng như có đám mây đen thổi qua.
Càng làm cho cô nổi điên chính là, tên vô liêm sỉ ấy bắt đầu cởi quần áo, cực lực muốn chứng minh những lời anh ta nói đều là sự thật.
"Dừng lại!" - Hoan Hoan lập tức kéo lấy cổ áo của anh ta, không cho tiếp tục hành vi thô bỉ - “Thôi được! Ta quy ra tiền cho ngươi!"
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm!" Cô xem như bất cứ giá nào cũng đồng ý phứt đi cho rồi, miễn là hắn ta không nói lung tung là được.
"Chỉ hai trăm? Hoan Hoan, anh còn zin nha... Đời thanh xuân của gã trai trẻ này chỉ đáng giá đó thôi sao?"
"Năm trăm!" - Hoan Hoan khóe miệng giật giật – “Ngươi còn zin? Có quỷ mới tin!”
"Năm trăm? Ưm hừm, anh đây đau thắt lưng, bị chà đạp suốt cả một đêm ..”.
"... Tám trăm!" - Hai gò má cô đỏ phừng.
"Hoan Hoan, em cho là đi chợ mua thức ăn sao?" - Anh ta cười cười hỏi, vẻ khiêu khích.
"Một ngàn! Không thể nhiều hơn nữa!" - Đây đã là hết mức của cô rồi, nhiều hơn nữa không bằng cô trực tiếp giải quyết trở ngại cho rồi.
"OK! Tổng cộng hai ngàn!" - Anh chớp thời cơ nhắc nhở.
Hoan Hoan ủ rũ cúi mặt.