026 Size 36
Trần Huân rõ ràng biết cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy.
Trước mắt, cô chỉ có nén giận tạm thời ra vẻ đáng thương.
Nhẹ nhíu mày, cô nói: “Nếu mà chúng ta đã thỏa thuận, vậy ngươi về sau không nên gọi thẳng tên ta, khiến người khác hiểu lầm”.
"Ok, Quản lý Tề!" Anh nhe răng vui cười, đúng là điệu cười của kẻ gian manh khi đạt được mong muốn!
Hoan Hoan trừng mắt nhìn anh ta: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cao hứng quá! Nếu ngươi không biết giữ mồm giũ miệng mà tiết lộ chuyện đó, có bị sa thải thì cũng đừng trách ta độc ác!"
"Ok! Không thành vấn đề”- Anh trịnh trọng trả lời.
Giữa lúc ăn cơm trưa, có người mời cô cùng đi ăn nhưng cô từ chối, vì còn phải tranh thủ chạy đến khu nhà trọ cách công ty không xa để xem phòng.
Mấy ngày nay cô đi tìm nhà khắp nơi nhưng vẫn chưa có cái nào ưng ý. Gần khách sạn thì tiền thuê nhà lại quá đắt, nhà tiện nghi lại cách khách sạn quá xa, tóm lại không có cái nào thích hợp.
Cô mệt mỏi trở lại văn phòng, mới phát hiện mình chưa kịp ăn cơm trưa.
Bất đắc dĩ, cô mở ngăn kéo tủ lôi ra một gói mì ăn liền. Đang định đi lấy nước sôi, ngẩng đầu lên liền thấy Trần Huân cầm cặp lồng cơm đi vào.
"Đường đường là quản lí bộ phận khách hàng của một khách sạn lớn, mà trưa phải ăn mì gói sao? Như vậy không được! Đây, vừa rồi anh thuận đường nên mua cho em 1 phần cơm nè, mau đến ăn thử xem ngon không?”.
Miệng nói, tay mở nắp hộp. Hoan Hoan nhìn vào. Oa…thật là hấp dẫn! Hai món chay, một món mặn, một món hấp, cộng thêm một chén canh tảo biển, không quá ngậy lại rất dinh dưỡng.
Hoan Hoan trề môi, tạm thời bỏ qua đấu khẩu, rút đôi đũa ra rồi cúi đầu ăn một mạch.
Cảm giác nhột nhột, cô ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện ra Trần Huân đang nhìn mình chăm chú.
Đồ ăn đã vơi hơn một nửa, nhìn lại anh, cô hồ nghi hỏi: “Đừng nói đây là cặp lồng đựng cơm của cậu nha?"
Anh ta đáp lại một câu trớt quớt: “Ha ha ha, không đúng, đúng ba mươi sáu”.
Anh ăn rồi, chỉ là trong khi cô chuyên chú ăn, cúi người về phía trước nên lộ ra áo ngực màu hồng phấn cùng cặp tuyết lê khá đẫy đà. Theo anh phỏng đoán, hẳn là size ba mươi sáu.
Hì hì hì, không ngờ cô nữ tính đến vậy, bình thường vì công việc nên cô hay thể hiện ra ngoài là một người cứng rắn khô khan, kỳ thực cô rất đáng yêu!
Anh thậm chí bắt đầu ảo tưởng đến khi mình được nâng niu đôi gò bồng đảo ấy trên tay thì cảm giác sẽ như thế nào... Thế nhưng, chỉ một mình anh được quyền ngắm nghía mà thôi, kẻ khác thì đừng hòng! Cũng đừng có mà tơ tưởng!
Hoan Hoan sửng sốt, không biết anh ta đang nói cái gì, hìn theo ánh mắt của anh ta, cô bất chợt đỏ bừng mặt...
Không kềm được giận giữ, cô vụt đứng lên, chỉ vào anh ta mà mắng to: “Khá khen cho ngươi Trần Huân! Ta sẽ móc cặp mắt cẩu của ngươi, hừ! Thật là cáo khóc gà…tâm địa thật xấu xa!"
Đã nói anh ta làm sao có thể tự dưng tốt với cô như thế! Đem cơm cho cô ăn? Kỳ thực là vì muốn lấy lòng cô, sau đó sẽ có mưu đồ khác.
Nói đoạn, Hoan Hoan nhào tới giơ tay xỉa vào mắt anh, anh linh hoạt né ra cười tủm tỉm.