027 Phòng thuê
Anh nhăn nhở cãi lại: “Hoan Hoan, em thật sự hiểu lầm anh rồi! Nói như em, anh đưa cái cặp lồng đựng cơm vì muốn xem ngực, vậy mời em ăn bít tết chẳng phải là muốn cùng em…? Còn nữa, Hoan Hoan, em muốn nói anh là cáo anh cũng không ngại, nhưng em cũng không thể ví mình với gà chứ”.
"Ngươi, ngươi, ngươi... A … "
Cô thấy mình hoàn toàn bất lực, như thấy trước chặng đường dài đau khổ sau này.
Đang lúc muốn nổi đóa lên, bất chợt di động của cô vang lên, anh mau lẹ chỉ vào điện thoại nói: “Mau nghe điện thoại đi!”.
Vì thế cô vẫn giữ nguyên thái độ hung hăng khi bốc máy, tựa như bên kia là kẻ thù của mình vậy: “Này! Chuyện gì?"
Đối phương hiển nhiên bị giọng nói của cô làm cho sợ hãi, ngẩn người, dè dặt cẩn trọng hỏi: “... Xin hỏi có phải cô Tề không?"
"Đúng, ông là ai?"
"Chào cô! Tôi họ Tào, cô cứ gọi tôi là tiểu Tào. Có phải cô muốn thuê phòng không? Bên tôi vừa vặn có một người trả phòng, điều kiện thật phù hợp yêu cầu của cô”.
Hoan Hoan cũng sửng sốt: “A… Làm sao ông biết số điện thoại của tôi?"
"Trung tâm môi giới cung cấp cho tôi”.
" Nhưng tôi đâu có đăng ký thông tin tại trung tâm?”.
"Có mà!” – Sau một thoáng ngập ngừng, ông ta khẳng định như đinh đóng cột.
"..”. Có sao? Hoan Hoan hơi hoang mang, có thể trung tâm đã thu thập thông tin của cô ở trên mạng, thật đúng là mau lẹ.
Hoan Hoan có chút lo lắng: “Nhưng sao trung tâm chưa liên hệ với tôi?"
"À... ha ha ha, kỳ thực là tôi đến trung tâm và thấy số của cô”. Cũng không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, ông ta quyết đoán nói sang chuyện khác: “Khi nào thì cô rảnh đi xem phòng ở?"
Hoan Hoan do dự nói: "Tôi phải tan tầm mới có thể đi được”.
“Đến lúc đó tôi sẽ lái xe đón cô đi xem phòng ở”.
"..”.
Phục vụ quá chu đáo, còn có lái xe đưa đón xem phòng ở? Tám phần là lường gạt! Hoan Hoan không nói thêm, cắt ngang điện thoại.
Trần Huân nãy giờ đứng bên cạnh chăm chú theo dõi, hồ nghi hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tắt máy ngang vậy?"
Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Kẻ lừa đảo!" Sau đó lại vùi đầu làm việc.
Anh ta đăm chiêu nhìn cô, lén lút lấy di động rồi thong thả bước ra khỏi cửa, không biết làm gì…
Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, Hoan Hoan lại nhận được điện thoại từ người đàn ông xa lạ đó.
"Chào cô! Tôi là tiểu Tào đây, xin không cần gác điện thoại. Tôi tuyệt đối không phải dạng lừa gạt, tôi đã nói với cô rồi, lí do là tôi sắp phải xuất ngoại, nên muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện nhà cửa. Nếu cô lo lắng, có thể cùng bằng hữu sang đây xem phòng ở, không thích hợp thì từ chối, cô thấy thế nào?"
Về sau nhớ lại chuyện này, cô cũng không biết ngày đó bị cái gì mê hoặc, liền thật sự tin lời người này nói. Sau khi tan tầm bèn cùng Lôi Lôi đến khu nhà trọ.
Nhà ở hoàn hảo đến bất ngờ, hai phòng ngủ, một phòng khách hơn sáu mươi mét vuông, có thể nấu cơm, có thể tắm rửa. Đồ dùng gia đình cái gì cũng đầy đủ hết, hơn nữa còn rất cao cấp. Bày trí căn phòng cũng không chê vào đâu được, rất sang trọng sạch sẽ, hơn nữa còn rất gần công ty.
Duy nhất có một chút không hài lòng chính là, phòng này dĩ nhiên là mướn chung.