042 Mật đàm
"Anh đến đây là để báo cho em biết, khách thay đổi chuyến bay, sẽ đến sớm nửa giờ”.
"À, thì ra là như vậy... Nhưng ngươi có thể gọi điện thoại cho ta, làm gì phải chạy tới đây cho cực?"
"Anh có gọi, nhưng em không bắt máy”- Anh ta bắt đầu nham nhở.
"Không có nha... Ngươi xem, một cuộc gọi nhỡ cũng không có”.
"Không thể nào... Có thể là anh nhầm” - Anh hì hì.
Hoan Hoan lại bán tín bán nghi: “Nhầm?”.
※※※
Nam thành đầu mùa xuân, ban đêm khí trời vẫn hơi se lạnh. Mặc dù như thế, muôn ngàn ánh đèn màu rực rỡ phản chiếu xuống mặt sông, cùng với dòng người tấp nập khiến thành phố vẫn náo nhiệt như ban ngày.
Nam thành nguy nga tráng lệ như một con khủng long nằm vắt ngang dòng sông, bốn cầu tháp cao vút trong mây, nhìn từ dưới lên, chúng thẳng tắp như núi cao dốc đứng.
Cách xa cầu khoảng 200m là một bãi đất hoang, hai chiếc xe sang trọng vừa dừng lại.
"Huân, chuyện này ông thấy thế nào?"
Khưu Thiểu Trạch mặc áo màu đen, khí chất trầm ổn giỏi giang, hoàn toàn không giống hình tượng ôn hòa bình thường. Trên thực tế, đại đa số thời điểm anh thích mặc như vậy hơn.
Đẩy kính đen trên mũi, nó có tác dụng ngăn chặn những tia nhìn soi mói lợi hại vô cùng.
Huân ngồi trên xe Awbrey không bước xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt không đổi sắc: "Còn hỏi sao? Tiếu Tử Mặc nhất định là bị người lợi dụng”.
"Đúng” - Khưu Thiểu Trạch gật gật đầu, Huân quả nhiên suy nghĩ giống anh - “May mà ông và chủ tịch Noah tập đoàn Tần tổng quan hệ đủ cứng, đề nghị ông ta thay đổi chuyến bay, bằng không thực xảy ra chuyện lớn”.
"Ừm, không có khả năng! Đối phương chẳng qua là muốn hù dọa chúng ta một chút mà thôi, nếu như có thể mượn cơ hội châm ngòi quan hệ với Thị, khiến rạn nứt mối quan hệ hòa bình phát triển song phương, nhưng cũng sẽ làm cho đối phương thương tổn không nhỏ. Tôi lo lắng phải..”. Nói đến một nửa, Huân nhíu mày, anh đã đoán được kẻ chủ mưu đứng sau sự kiện lần này là ai.
"Là cái gì?" Khưu Thiểu Trạch nhăn mặt, không biết Huân có cùng lo lắng giống mình không.
"Tôi lo lắng là tiếp theo khả năng sẽ không được may mắn như vậy, lần này là đối phương tuyên chiến” - Huân tuy rằng miệng nói thật lo lắng, nét mặt lại cực kỳ bình thản.
Khưu Thiểu Trạch biết anh nhất định đã có đối sách: “Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Chúng ta bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
Huân nheo mắt nhìn Thiếu Trạch đang đứng bên ngoài sốt sắng, trầm giọng nói: "Hừ, người có năng lực làm loại sự tình này, ngoại trừ lão hồ li ra, không thể có ai khác! Báo cho a Cửu, nói anh ta chặt chẽ chú ý hành tung của lão, cần phải sắp xếp thời gian để cho ta gặp ba ta một lần. Mặt khác, 2 ngày tới ta sẽ xin nghỉ phép, ông phụ trách giúp ta tiếp đãi Tần tổng”.
"Được, như vậy cũng tốt, dù sao Tần cũng biết ông, nếu ở Thị bị ông ta nhận ra thì cũng thật phiền toái”.
...
Hai người sau khi kết thúc mật đàm, Khưu Thiểu Trạch đi tới mở cửa xe, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, anh đứng tại chỗ do dự.
"Huân, có một câu nói không biết nên hỏi ông không”.
"Thiểu Trạch, ông trở nên dông dài từ khi nào vậy?" - Huân cười khẽ một tiếng.
"Nếu quả có một ngày Tề Hoan Hoan biết ông chính là Huân, cô ấy..”.
Khưu Thiểu Trạch dừng lại, không dám nói thêm gì nữa, bởi vì anh nhìn thấy Huân ngẩn mặt ra…