047 Anh làm đồng hồ báo thức cho em!
"Được! Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay” – Anh ta thong dong trả lời, có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý đến thất bại vừa rồi.
"Huân, theo đuổi một cô nương thôi, mà phải dùng tới nhiều sức như vậy sao?" – Giọng nam bên kia đầu dây hỏi với vẻ không thể lý giải nổi.
Huân nhe răng nhếch miệng cười xấu xa: "Côn thiếu, có muốn tôi đem chuyện trước kia ông theo đuổi Hiểu Hiểu phơi bày ra không?”.
"Đừng! Tôi đã biết, ngày mai sẽ có người cho ông!"
"Coi như nhà ngươi thức thời!"
※※※
Đêm qua Hoan Hoan ngủ không ngon giấc, đại khái là bị câu nói "Anh yêu em" của Huân quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn.
Mơ mơ màng màng ngủ, giống như có người vào phòng của cô, nhưng cô không sao mở mắt lên được. Về sau, trong giấc ngủ chập chờn, lại cảm thấy có người đắp chăn cho cô...
Buổi sáng, nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có bàn tay to đang vẽ vòng tròn trên mặt mình.
Cô cả kinh, ngồi bật dậy, đụng ngay cằm người đó.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Cô vội vàng nói theo một phản xạ có điều kiện.
Một giây sau lại phát giác không được bình thường, bởi vì sợ tên tiểu tử sát vách đánh lén, mỗi đêm cô đều khóa cửa cẩn thận, sao lúc này lại có người bên cạnh?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Trời ạ! Chính là tên tiểu tử háo sắc Trần Huân!
Anh xoa cằm, nói: "Sao em tỉnh bất đắc kỳ tử vậy?"
Cô tức giận: có người vẽ vòng tròn trên mặt ngươi mà không tỉnh thì có mà ngủ heo!
Hoan Hoan không nói lời nào, theo dõi anh, trên mặt cũng không thấy biểu cảm gì, hoài nghi anh có làm chuyện gì không nên làm hay không.
Anh nhướng nhướng mày, không nhanh không chậm giải thích: "Tối hôm qua em quên khóa cửa, anh vừa đi ngang phòng thì nghe thấy em ú ớ, anh lo lắng liền vào xem sao”.
Cô ngẩn ngơ, quả thật là cô quên khóa cửa?
Cô tức giận nhìn về phía anh, nói: "Vậy tại sao bây giờ ngươi đứng trong phòng ta?"
"Anh tới đánh thức em dậy!”. Anh cười nói.
Hoan Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được, anh thật đúng là lý do đầy đủ, mà cô lại vô lực phản bác.
Anh tiếp tục được voi đòi tiên: “Hoan Hoan, về sau em khỏi khóa cửa đi, để anh làm đồng hồ báo thức cho em, chuyên môn phụ trách gọi em thức dậy?
Cô tức giận mắng: "Không có cửa đâu! Để cho ta đứng lên!"
Nói xong bèn dùng sức đẩy ngực anh một cái, sự thân mật như vậy thật sự làm cho người ta không được tự nhiên.
"Không, em đã đáp ứng!" Tên tiểu tử bắt đầu xấu lắm làm nũng.
Sau đó, anh lôi cô đảo ngược lại trên giường, bộ ngực ấm áp vừa vặn áp lên ngực cô.
"Ngươi!" Cô la lớn, mắt trừng trừng, bị anh thản nhiên công khai đùa giỡn làm cho sợ hãi.
Chỉ cách anh một làn áo mỏng, vật cứng ấy như khít khao đòi gắn chặt vào thân thể cô. Anh cúi đầu cười: "Hư, đợi một chút, nếu không em sẽ hối hận!"
Anh gia tăng thêm chút sức mạnh, hai tay kẹp chặt thân mình Hoan Hoan, lửa nóng thở hổn hển bao trùm lấy cô.
Thân mình cô run lên, chợt nhìn đến trong mắt anh hiện ra vẻ nồng nàn. Cô không dám động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Anh hôn nhẹ cô, môi từ mềm mại trơn bóng trở nên cực nóng, sau đó từ từ di chuyển xuống cổ, cuối cùng lại trở về thắm thiết hôn môi, đồng thời bàn tay từ bá đạo xoa nắn biến thành ôn nhu, lý trí của cô bị anh thiêu đốt không còn sót lại chút gì.
Cô choáng váng, hoàn toàn choáng váng, tùy ý anh bài bố.