049 Lolita
Anh mặc áo khoác màu xám bạc, lộ ra bên trong áo sơ mi trắng cùng với caravat sọc, kết hợp cùng quần tây đen. Cả người toát lên thần thái thanh lịch.
Người…
Cô thừa nhận Trần Huân rất có gu ăn mặc, anh biết kết hợp trang phục như thế nào cho sang trọng. Hơn nữa, trời lại ban cho anh một vóc dáng hoàn hảo, làm cho rất đông nữ nhân thần hồn điên đảo.
Lại nhìn đến đôi lông mày dài như lưỡi kiếm, đôi mắt ma mị làm cho người ta lạc vào mê cung hồi nào không hay, bờ môi cong cong đỏ mọng làm xao động biết bao trái tim non nớt.
Thật hiển nhiên, người bên cạnh đã bị anh làm hồn xiêu phách lạc, cô ta uốn éo, cười cợt đến run rẩy hết cả người.
Hoan Hoan trong lòng trống rỗng, quay mặt không nhìn…
Cảnh…
Nói thật, tuy rằng cô luôn nói anh là kẻ lưu manh háo sắc, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ, ngoài cô ra không thấy anh cùng người khác thân mật như vậy.
Nhưng, người con gái kia có vẻ như đúng gu của anh, anh hoan hỉ tươi cười cùng cô trò chuyện.
Hoan Hoan trong lòng cả kinh, vì sao anh giở trò xấu với kẻ khác mà trong lòng cô lại có cảm giác mất mát, khó chịu?
Không thích hợp, không thích hợp... Cảm giác như thế thật không thích hợp!
Cô muốn thừa dịp không ai phát hiện sự tồn tại của mình, mau chóng đi vào văn phòng, cô bây giờ cần lấy lại bình tĩnh gấp.
Huân ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn dừng ở Hoan Hoan.
Anh khẽ vẫy tay, gọi: "Quản lý Tề, xin chờ một chút!"
Hoan Hoan lúng túng cắn cắn môi, điều chỉnh nhanh trạng thái, thẳng người xoay hướng bọn họ.
Huân cười rạng rỡ giới thiệu: "Quản lý Tề, em này là sinh viên vừa tốt nghiệp, đến bộ phận của chúng ta thực tập, tên là Thẩm Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu, vị này chính là Quản lý Tề của chúng ta”.
Hoan Hoan sửng sốt, cái gì? Trợ lý thực tập? Cô không nhớ rõ có người từng nói với cô về chuyện này.
Cô hồ nghi ngầm đánh giá trợ lý thực tập Thẩm Hiểu Hiểu mới tới này.
Cô ta khá khả ái, vóc dáng mặc dù không cao, nhưng rất hoạt bát đáng yêu, giọng nói lại rất ngọt ngào: "Quản lý Tề, chào chị!”.
Trời ạ! Cô bé xinh đẹp tựa như Lolita!
Hoan Hoan liếc nhìn Trần Huân, phát hiện anh say đắm nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, cười cười trấn an cô, coi như Hoan Hoan không hề tồn tại.
Nhất thời mê mẩn tâm trí, cô không thốt ra được từ nào.
Thật lâu, Hoan Hoan miễn cưỡng mỉm cười, bắt tay Lolita: "Hoan nghênh em, Thẩm Hiểu Hiểu!" .
Hoan Hoan ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngón tay xoay xoay cây bút.
Tầm mắt cô dừng ở Thẩm Hiểu Hiểu và Trần Huân. Điều cô khó chịu chính là: hai người kia không lo làm việc, chỉ chăm chú ngồi tán dóc…
Cuối cùng, cô thở hắt ra, bỏ bút trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Huân liếc mắt qua sớm đã thấy Hoan Hoan hầm hầm đi tới, anh lại tính toán lửa cháy đổ thêm dầu, bâng quơ đưa tay lên trán Thẩm Hiểu Hiểu, làm bộ giúp cô vén mấy sợi tóc mai.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe tiếng Hoan Hoan rít gào: "Hai người các ngươi chú ý cho ta một chút, Thị không cho phép tình cảm lưu luyến nơi văn phòng. Đừng đến lúc cùng nhau bị đuổi việc, lại trách ta mạnh tay!"
Nghe vậy, Huân khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt khinh khỉnh chằm chằm nhìn Hoan Hoan:
"Quản lý Tề không biết sao? Cái quy định đó đã bị tổng tài bãi bỏ rồi”. .