050 Nhất định là đang bệnh
Cái gì? Đã bị bãi bỏ? Đây là tổng tài chó má gì thế, ngu xuẩn bãi bỏ một quy định tốt như vậy? Sau này cô cùng vô số nữ đồng nghiệp làm sao được bảo vệ trước một kẻ háo sắc như Trần Huân đây?
Theo lý thuyết, người xuất chúng như tổng tài Huân là người thông minh cơ trí, sẽ không thể nào quyết định thiếu suy xét như vậy, huống chi loại chuyện nhỏ này căn bản không cần anh quán xuyến. Hoan Hoan không khỏi hoài nghi.
Nhưng cô cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này lâu, đôi mắt u lãnh, nhẹ nhíu mày, sắc bén nói: "Mặc dù là bị bãi bỏ, hai người các ngươi cũng nên chú ý một chút ảnh hưởng, dù sao đây là công ty, cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương”.
Thanh âm mang theo 10 phần tàn khốc. Mà nét mặt của cô cũng đúng là không thể nghi ngờ sự nguy hiểm, rõ ràng là thái độ cấp trên khiển trách cấp dưới.
Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ cười xấu xa, lấy đấu võ mồm cùng cô làm vui, hoàn toàn là bộ dáng bất cần đời.
Thế nhưng, anh lúc này chính là nhợt nhạt giật giật khóe miệng, thôi cười, cũng không vội phản bác Hoan Hoan, không chút hoang mang nói: "Quản lý Tề dạy bảo ta cùng Hiểu Hiểu sao dám không nghe, chẳng qua sắp tan ca, đồng sự ước hẹn ăn cơm chiều cũng tính là nói chuyện yêu đương sao?"
Dứt lời, tầm mắt vô cảm quét nhẹ mặt Hoan Hoan, vô cùng thân thiết dắt Thẩm Hiểu Hiểu đi ra khỏi cửa văn phòng.
Hoan Hoan kinh ngạc nhìn bọn họ quay lưng bước đi, ngây ngẩn cả người!
Ngữ điệu của anh mặc dù ngạo mạn lạnh lùng, nhưng không một chút sai khiến cô khó lòng phản bác.
Hơn nữa, điều khó tin chính là...
Cô thấy rõ ràng Huân dần dần biến mất khỏi tầm mắt, càng lúc càng xa biến thành một chấm đen nhỏ. Cô lại còn ngơ ngác đứng tại chỗ ngóng nhìn, trong lòng bắt đầu thấy nhói đau.
Cô đây là thế nào? Cảm giác đau ấy thật giống khi cô nhìn thấy Tiếu Tử Mặc cùng Tinh Tinh làm chuyện đồi bại…
Không! Không! Không! Không thể có khả năng này...
Cô nhất định là đang bệnh, nhất định là tinh thần không ổn định nên mới có thể khiến cô dễ xúc động, bị ảo giác đang yêu.
Hoan Hoan thở ra một hơi thật dài, cầm một ly coffee pha sẵn đi lấy nước nóng. Tự trấn an mình: phải giữ vững tinh thần, buổi tối còn có tiệc chào đón người mới.
Bình thường chào đón người mới sẽ là đồng sự tổ chức 1 cái tiệc nhỏ, sau đó là đi bar hoặc karaoke.
Thẩm Hiểu Hiểu nhân duyên không tệ, mới đến ngày đầu tiên đã được rất nhiều người đến chúc mừng.
Hoan Hoan vốn định ăn tiệc xong thì về nhà, ai ngờ bị Thẩm Hiểu Hiểu cứng rắn lôi kéo, đành phải miễn cưỡng cùng đi bar.
Đèn đóm quay tít, vài người bắt đầu cặp đôi khiêu vũ, có một nam đồng sự tới mời cô, Hoan Hoan mỉm cười từ chối.
Cô ngồi một góc cùng mấy người quen nói chuyện phiếm, mơ hồ theo nhạc.
Đèn đuốc lượn lờ, nhân ảnh mờ mịt. Hoan Hoan đảo tầm mắt qua phía Huân, khuôn mặt anh dưới ánh sáng đèn thật mê hoặc lòng người, đang âu yếm nhìn Hiểu Hiểu.
Cứ như vậy, anh khiến cô bão nổi trong lòng…
Thẩm Hiểu Hiểu cười đến thật quyến rũ, có thể nghe được cô khen anh cười duyên, anh nói cô đáng yêu làm người khác mê đắm...
Phút chốc, Hoan Hoan vội vàng cụp mắt, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn. Bởi vì, Huân hình như vừa liếc qua phía cô.