051 Ngươi vào đây làm chi?
Cô có chút chột dạ, lại lập tức âm thầm khinh bỉ bản thân mình, không làm việc gì trái với lương tâm, sao lại phải tránh ánh mắt trước?
Cô lại chậm rãi quay đầu nhìn lại, làm bộ như ngẫu nhiên tầm mắt giao thoa.
Càng nhìn lại càng thấy ý cười quen thuộc dần dần hiện lên trên mặt anh, lông mày anh khẽ nhếch lên như có chút mỉa mai, làm cho Hoan Hoan giận run người.
Nguyên lai anh là cố ý, ngay từ đầu đã là cố ý, nhưng vẫn làm bộ đứng đắn đến bây giờ!
Hoan Hoan thẳng tanh trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của anh, muốn chạy ngay tới tát anh 1 cái, nhưng vội kìm ngay lại bằng cách nâng ly cùng mấy người bạn.
Tửu lượng của cô coi như có thể, nhưng cô uống quá nhanh so với bình thường.
Tối hôm nay tuy rằng cô không uống nhiều lắm, nhưng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Hiểu Hiểu nhìn thấy cô không khoẻ, nên đồng ý để cô về sớm. Huân nói đưa cô về nhưng bị cô cự tuyệt. Hoan Hoan kêu taxi chạy về đến khu nhà, tận lực lê bước vào thang máy đi lên nhà.
Tra chìa vào ổ, dù có hơi chút choáng váng hoa mắt nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra. Quay đầu thấy Huân từ bên trong đi ra, hoàn toàn là bộ dáng vui vẻ, áo khoác vắt trên tay, tóc có chút lộn xộn.
"Em sao rồi, hoàn..”. Anh cất tiếng chào hỏi, nhưng Hoan Hoan lại không để ý đến anh, kéo cửa ra thẳng đi vào trước. Thế nhưng vào đến phòng lại dán tai vào vách lén lút nghe lén âm thanh bên ngoài.
Thấy anh cười khẽ, Hoan Hoan tưởng tượng tiếng cười ấy là cái ý tứ gì, là trào phúng? Là khinh miệt? Là nghiền ngẫm? Hoặc là...
Hoan Hoan đúng là giấu đầu lòi đuôi, bị anh phát hiện tâm tư. Vội vàng hít sâu, thầm nói: có lẽ anh cười chẳng phải vì cô, hoặc có thể là cô nghe lầm, anh không có cười.
Thế nhưng, nó lại khơi dậy lòng hiếu kỳ trong cô, len lén mở hé cửa…
Thật sự, thật sự chính là một chút, một chút khe hở.
Nhưng chính khe hở này, làm cho Huân có cơ hội tận dụng ngay, cửa phòng lập tức đã bị anh bắt lấy, dùng sức chen thân mà vào, đứng ở bên người cô.
Hoan Hoan sợ ngây người, anh đứng trước cửa phòng cô từ khi nào?
Trong lòng cả kinh, đã nghĩ muốn chạy trốn!
Nhưng tốc độ của cô sao nhanh bằng anh được, anh vươn tay 1 cái là đã nắm được cánh tay cô, lại mạnh mẽ kéo cô sát lại, toàn bộ thân mình dán chặt vào tường.
Cô hoảng loạn cực độ, vẫn còn muốn trốn chạy. Anh chợt vươn hai cái cánh tay để ở hai bên người cô, toàn bộ thân hình bé bỏng liền bị anh bao phủ.
Ngọn đèn từ sau lưng anh chiếu tới, khiến cô không sao nhìn rõ mặt anh.
Nhưng thật ra là cô không dám nhìn, chỉ có thể nghiêng mặt dè dặt cẩn trọng ngừng thở, nghe hơi thở anh gần trong gang tấc.
Cô đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ bất an, làm bộ trấn định hỏi: "Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi vào đây làm gì?"
Dứt lời liền hối hận, đây không phải là rõ ràng đang nhắc nhở anh muốn làm những thứ gì sao?
Cô cắn chặt răng, khẩn trương nuốt một chút nước miếng, bị anh giam cầm không đường thối lui, cô không khỏi bắt đầu lo lắng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.