054 Em rõ ràng có cảm giác với anh!
Hồi lâu Huân mới lấy lại bình ổn, anh trầm giọng nói: "Vì sao? Hoan Hoan, em rõ ràng có cảm giác với anh...”.
"Đó chỉ là ảo giác của ngươi!" Cô cười lạnh khiến anh hoang mang. Ngẩng đầu lên, cô cao ngạo nói: "Trần Huân, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Tề Hoan Hoan không phải dạng dễ dãi, ta không cần ai chữa lành vết thương, cũng không cần ai yêu, càng không muốn chơi trò tình yêu mập mờ. Ngươi đã tìm lộn người rồi!"
Cô mặc áo khoác, hốt hoảng từ trong nhà chạy ra vẫy taxi đi đến nhà Lôi Lôi. Đêm nay cô đành phải bất chấp mặt mũi làm kỳ đà vậy.
Từ lúc anh bước vào nhà, cô đã liền tỉnh rượu.
Cô thật sự không nghĩ ra, Trần Huân vì sao cứ muốn dùng vũ lực làm nhục cô? Anh không thiếu nữ nhân, thông minh, đẹp trai, nhiệt tình, chỉ cần vẫy tay một cái, đừng nói người ngoài, ngay trong khách sạn cũng đã không biết bao nhiêu. Hoặc là Hiểu Hiểu đó, làm chi cứ phải muốn cưỡng bách cô?
Hoặc là, căn bản là anh háo sắc quá, tật xấu lại phát tác, sở dĩ nhìn người còn chưa rõ đã ham muốn... Hoan Hoan lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.
Có lẽ, cô nên tìm phòng cho thuê khác, không nên ở cùng một nhân vật nguy hiểm như vậy nữa. Mới vào ở không mấy ngày, mà mỗi đêm trôi qua đều khiến cô lo lắng đề phòng, khó chịu đến cực điểm.
Ngồi trên xe, cô cứ thế òa khóc, cô không biết vì sao mình lại khóc. Chia tay Tiếu Tử Mặc cô cũng không khóc thảm đến như vậy.
Bên tai lại vang lên câu nói của Trần Huân "Anh muốn em", thật sự là rất nhục nhã, rất thương tâm! .
Thật may ông xã của Lôi Lôi đi công tác 2 ngày, Hoan Hoan không sợ trở thành người quấy nhiễu. Lôi Lôi mở cửa thấy bộ dáng của cô, sợ tới mức la lên:
"Hoan Hoan... Bạn làm sao vậy?"
Hoan Hoan cái gì cũng không nói, chạy thẳng vào nhà, sau đó liền tự giam mình trong toilet.
Lôi Lôi tưởng rằng cô lại bị Tiếu Tử Mặc quấy rầy, liền mắng: "Bạn ngốc quá đi, sao vẫn chưa tỉnh ra vậy? Mình đã nói rồi, mau chóng tìm bạn trai mới, sẽ không bị phiền não nữa...”.
Hoan Hoan không trả lời, im lặng mở vòi hoa sen, tắm nước nóng xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hoan Hoan giữ vững tinh thần đi làm, liếc mắt một cái liền thấy Hiểu Hiểu đã có mặt, thấy cô vào văn phòng liền lễ độ cung kính đứng lên chào.
Cô đảo tầm mắt qua, phát hiện tên kia còn chưa tới.
Thẩm Hiểu Hiểu như là biết suy nghĩ của cô, liền tươi cười: "Quản lý Tề, Huân muốn xin nghỉ hai ngày, nói em báo lại chị!”.
Hoan Hoan ngước mắt nhìn cô, trên mặt biểu tình không mặn không nhạt, chỉ khẽ vuốt cằm xem như trả lời. Kỳ thực thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là đang lo lắng không biết như thế nào đối mặt với anh.
Trở về chỗ ngồi, Hoan Hoan mới chú ý tới vừa rồi Hiếu Hiếu gọi anh là "Huân", thật thân mật khăng khít, không biết sao trong lòng hơi hơi đau.
Nói thật, cô không nên quan tâm đến điều đó, càng không nên có suy nghĩ so sánh cô ta với Diêu Tinh Tinh. Hoan Hoan cũng cảm thấy có chút khó hiểu cho chính mình.
Trên thực tế, Hiểu Hiểu ngoại hình tươi ngọt nhu thuận, làm việc nghiêm cẩn, lại chăm học hỏi, cũng coi là người giúp việc tốt.
Cắt đứt dòng suy tư của cô, Hiểu Hiểu vào báo tin: “Quản lý Tề, vừa rồi ông Lưu bên Ban văn nghệ hỏi chúng ta trong lần họp hằng năm năm nay, bộ phận của chúng ta sẽ đóng góp tiết mục gì, cảm phiền báo cho ông ấy sắp xếp!”
Hoan Hoan sửng sốt, việc quan trọng vậy mà sao cô có thể quên được cơ chứ!