Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 16:46:22 - 07/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Re: VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI Chap 1 -171

#73 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 02/04/2013 12:55 » @199103

068 Chúng ta thử một lần đi!

Si ngốc thất thần đâu chỉ có Hoan Hoan, Huân cũng say mê nhìn chăm chú vào mắt cô. Khi môi anh chậm rãi tìm tới gần môi cô, bỗng “Cốc cốc cốc - -" tiếng đập cửa đột ngột liên tiếp vang lên, phá vỡ không khí lãng mạn.

Huân nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không vui, Hoan Hoan thẹn thùng thu hồi ánh mắt, đỏ mặt nói: "Ta đi xem là ai”.

Anh nhìn cô, hơi hơi lộ ra một nụ cười, khép hờ mắt, đùa nói: "Được, đợi lát nữa tiếp tục”.

Nghe vậy, Hoan Hoan khuôn mặt càng thêm đỏ, ánh mắt có hơi hơi giận tái đi. Chính là thoáng ngượng ngùng.

Hoan Hoan bước chân có chút nhốn nháo lộn xộn, tuy rằng cùng anh hôn môi đã không phải một hai lần, nhưng cô vẫn không khỏi thẹn thùng.

Tiếng gõ cửa này thật là đúng lúc! Không biết là ai, có lẽ cũng nên cảm ơn họ.

Nhưng may mắn chỉ là trong nháy mắt, bởi vì khi cô mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài, cô đã kinh ngạc vạn phần.

"Tại sao là anh?"

Cô buồn buồn nhìn Tiếu Tử Mặc. Anh mặc áo len màu đen, áo khoác màu xám cùng quần tây, rất gọn gàng, chỉ có khác là khuôn mặt gầy đi rất nhiều.

Anh cười nhẹ, giải thích: "Anh tới đưa cho em bịch đồ”. Nói đoạn, giơ lên trước mặt một gói đồ.

"Đây là..”. Hoan Hoan hồ nghi tiếp nhận, không biết bên trong là cái gì.

"Mẹ em gửi lên”. Anh giải thích.

Thì ra là thế, mẹ thường xuyên cứ khoảng nửa tháng lại gửi cho cô cho cô một chút đặc sản quê nhà. Đương nhiên bà không biết Hoan Hoan cùng Tiếu Tử Mặc đã chia tay, nhất định là gửi nó đến địa chỉ nhà anh. Mà Tiếu Tử Mặc sở dĩ biết nơi cô ở, nhất định là bởi vì Lôi Lôi nói cho anh biết .

Cô nhẹ nhíu mày hỏi: "Là Lôi Lôi nói cho anh biết tôi ở nơi này?" - Giọng nói của cô xa lạ rõ ràng.

Tiếu Tử Mặc buồn buồn gật đầu.

Cô không nói gì, chỉ hơi hơi mấp máy môi. Sau khi chia tay đã coi nhau như người ngoài đường, cô không muốn dây dưa chút quan hệ gì với anh hết, càng không muốn mời anh vào nhà.

Nhưng Tiếu Tử Mặc không muốn đi, chày tại chỗ hơi hơi cười, dùng lời nói làm Hoan Hoan không cách nào kháng cự: "Hoan Hoan, em không mời anh vào ngồi một chút sao?"

Hoan Hoan cười xấu hổ, nghĩ cự tuyệt như thế nào. Ngay lúc ấy một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vờn quanh eo cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực mình.

Hơn nữa anh còn liếm láp quanh vành tai Hoan Hoan, lưỡi ấm áp, như một cái bút lông mềm mại, tỉ mỉ khắc họa hình dáng tai cô.

Hoan Hoan toàn thân cứng ngắc, trải nghiệm thật lạ, lại còn bị Tiếu Tử Mặc nhìn thấy. Sắc mặt cô đỏ lên, muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt hơn. Nghĩ lại thấy cũng tốt, mượn cảnh này làm cho Tiếu Tử Mặc biết không đường cứu vãn, nên cô cũng ôn hòa thuận theo cánh tay Huân đang ôm mình.

Huân cất giọng tà mị: "Hoan Hoan, không phải nói tiếp tục, làm sao còn chưa tới? Là ai làm phiền đó?"

Dứt lời, Huân cuồng vọng âm hàn ngẩng lên nhìn về phía Tiếu Tử Mặc, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường lãnh cảm nói: "Thì ra là Tiếu tiên sinh, thế nào? tìm đến Hoan Hoan, không phải có mưu đồ gì chứ?"

Tiếu Tử Mặc hiển nhiên không ngờ rằng Huân ở đây, nhìn hai người vô cùng thân thiết, mặt biến sắc, đôi tay nắm chặt lại, các đốt ngón tay nổi lên màu trắng.

Thật vất vả khống chế tâm tình của mình, mắt nhíu lại, ẩn nhẫn một tia mỏng manh tức giận: "Trần tiên sinh khéo đùa, Tiếu Tử Mặc ta chẳng qua là đến đưa đồ cho Hoan Hoan, mưu đồ gì chứ? Nếu mà sự tình đã xong xuôi, ta đây liền cáo từ”.

Huân mặt không đổi sắc nói: “Đó là tốt nhất, đi thong thả! Không tiễn!"

Tiếu Tử Mặc hiển nhiên là bị Huân không che dấu chút nào thái độ bá đạo cùng khinh thường làm cho tức giận, xoay người đi về phía cửa thang máy. Càng nghĩ càng không cam lòng, quay người lại gọi Hoan Hoan: "Hoan Hoan, tri nhân tri diện bất tri tâm, có người không giống tưởng tượng đơn giản của em đâu. Anh khuyên em cẩn thận một chút, không cần rất tin tưởng người đó”.

Lời nói của anh có điều ngụ ý, tầm mắt tức giận nhìn chăm chú vào Huân.

Nghe vậy, Huân phút chốc nhìn về phía anh, ánh mắt lạnh lẽo sáng như tuyết, hơi hơi nheo lại, nhìn Tiếu Tử Mặc đầy khinh thường.

Tiếu Tử Mặc thấy Huân đúng là phản ứng trong dự liệu của mình, không sợ ngược lại còn cười đắc ý, còn có mấy phần khiêu khích thị uy.

Lặng im một lát, Huân âm lãnh phản bác: "Tiếu tiên sinh, ngươi đang nói chính mình sao? Theo ta được biết, ngươi chính là người như vậy? vứt bỏ bảy năm yêu thương để đánh đổi lấy chức vị? Cũng là ngươi ở bar chính mồm thừa nhận mình không thương Hoan Hoan, không phải sao?"

Tiếu Tử Mặc bị lời nói ấy làm cho cứng họng, thật lâu mới từ trong kẽ răng rít ra một câu: "Hừ! Xem như ngươi lợi hại!", rồi phẫn nộ rời đi.

Hoan Hoan giật mình tại chỗ, có một chút lấn cấn về lời nói của Tiếu Tử Mặc. Nhưng cảm giác lớn hơn chính là: vết thương trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn liền sẹo, bị Huân xé rách ra, bỗng lại thấy đau nhói, như loang lổ máu.

Không khỏi có chút giận lây sang Huân, nhưng cô ý thức rất rõ ràng anh chỉ là vì giúp cô, làm cho Tiếu Tử Mặc biết khó mà quay lại, cho nên cô không hề mắng anh.

Cô chỉ có thể nhịn, như ngừng thở, ôm ngực xoay người đi về phòng mình, đầu không ngừng phát ra mệnh lệnh: bình tĩnh!

Huân biết là anh vừa mới chọc giận cô, đóng cửa lại, khẩn cấp chạy theo dỗ cô: "Hoan Hoan, em tức giận sao?"

"Không có!" Cô thở hồng hộc cãi lại.

"Em có!" Anh khẳng định, bức bách cô nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

"Ta nói ta không có!" Cô tức giận, vì sao anh cố tình khai nó ra? Cô cũng không muốn làm liên lụy đến anh.

"Em đang trốn tránh!" Anh cười khẽ, bước chân lại rất nhẹ nhàng, mỗi khi cô tức giận thở hồng hộc lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.

Anh đương nhiên không phải tâm lý biến thái, chẳng qua là cảm thấy bộ dạng này cô không hề ngụy trang, chân thật lại tự nhiên, nghĩ như vậy liền kéo tay cô.

"Ta đã nói ta không..”. Hoan Hoan bị anh kéo mạnh, xoay người lại liền bị anh nắm chặt hai vai.

Sau đó, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô, nghiêm túc nhìn chăm chú mắt cô nói: "Hoan Hoan, em đã nói em không phải đang trốn tránh, vậy em nên dũng cảm đối mặt với cảm tình của bản thân, quên hết những đều nên quên. Chúng ta... Chúng ta thử một lần đi! Như vậy em mới có thể nhìn thẳng vào anh, nhìn thẳng vào cảm giác của em, được không?" .
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 11.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15570

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15570-72.html#p199103

Quay về Thơ, truyện ngắn