075 Thiên sứ đang ngủ
Hôm sau, Hoan Hoan thức dậy rất sớm.
Mở mắt ra, ý thức từ từ tụ lại, cô mới cảm giác được mình đang gối lên một cánh tay tráng kiện, ở bên eo cô là một cánh tay nữa, mặt đối mặt, ôm cô chặt chẽ trong lồng ngực ấm áp. Đùi anh áp sát đùi cô. Thì ra, hai người cứ như vậy ôm chặt nhau ngủ một đêm dài.
Hơi hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh đang ngủ như mộng như ảo.
Khi ngủ, nhìn anh càng thêm nhu hòa tuấn mỹ, đường nét hoàn mĩ giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Mũi thẳng tắp, khuôn mặt thon, môi mỏng khêu gợi, lông mày đậm, lông mi thật dài...
Nhìn anh như một thiên sứ đang ngủ, cô nhịn không được thò tay muốn sờ mặt anh.
Nhưng, tay cô còn chưa chạm đến thì anh đã mở mắt, trong đáy mắt tràn đầy tình yêu thương, trong veo, hun hút…
Hai người mặt đối mặt nhau, rất gần, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh.
Anh lười nhác cất giọng: "Em yêu, mắt anh đẹp không?" lời nói mê hoặc chọc người, giống rượu nho đỏ ngâm lâu năm vậy, hương vị ngọt ngào, nồng nàn làm lòng người say đắm.
Hoan Hoan khẽ nuốt nước miếng, vội vàng nằm sấp xuống, lầu bầu nói: "Trên thân mình ngươi như dát vàng, sáng tinh mơ đã tỏa sáng...”.
Cô đứng dậy, liền cảm thấy cơ thể thật lạnh. Trời ơi! Áo ngủ của cô đã bị xé nát khi nào? Nhất định là anh...
Hoan Hoan ngẩng đầu trừng anh, anh tủm tỉm thưởng thức dáng người của cô.
"Không được nhìn! Nếu không, ta liền đâm mù mắt ngươi!" Hoan Hoan tức giận vô cùng, tùy tay ném mạnh một vật về phía anh.
Trong lúc lúng túng, cô không ngờ mình vừa quăng lại chính là áo lót của mình.
"Được, không nhìn thì không nhìn, ngửi một chút cũng được!”.
Vừa nói anh vừa đưa cái áo lên mũi ngửi ngửi.
"..”.
Hoan Hoan á khẩu, lập tức xông đến giật lại cái áo, mặt đỏ bừng ôm đống y phục trốn vào toilet. Huân nhìn cô hốt hoảng chạy trốn thì thật vui vẻ.
Anh đề nghị đi chạy bộ sáng sớm…
Lúc này cô mới biết, Khưu Thiểu Trạch sở dĩ đáp ứng lời mời của cô, căn bản chính là vì cũng tiện chuyến công tác đến đây gặp đối tác để bàn công việc quan trọng, tối hôm qua đã rời khách sạn đi gặp khách hàng, đến bây giờ còn chưa quay về.
Căn phòng kế bên đã bị thẩm Hiểu Hiểu chiếm cứ, Hoan Hoan gọi cô rời giường, cô lại nói còn muốn ngủ nướng, chết sống đều không mở cửa.
Bất đắc dĩ, Hoan Hoan phải cùng Huân chạy bộ.
Seattle sáng sớm tháng ba, tuy rằng gió lạnh thấu xương , nhưng ánh mặt trời sáng rực cùng không khí trong lành làm cho lòng người thật khoan khoái.
Hoan Hoan cùng Huân cứ như vậy chạy, ước chừng một km sau liền bắt đầu đổ mồ hôi, bước chân cũng chậm lại.
Đột nhiên nhìn thấy phía trước một đám đông ồn ào, chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới…
Hỏi vị cảnh sát gần đó mới hay đây là "Race for Cure" (Chạy vì bệnh nhân), do Seattle tổ chức mỗi năm một lần nhằm quyên góp ủng hộ bệnh nhân ung thư vú.
Vì thế, Hoan Hoan cùng Huân cũng gia nhập vào đoàn chạy bộ.
Bên đường là những nữ sinh trung học đang hò hét cổ vũ nhiệt liệt, không khí thật sôi động…
Hoan Hoan phát hiện khả năng tiếng Anh của Huân rất tốt, nói chuyện với dân bản xứ khá trôi chảy. Hơn nữa, anh tựa hồ đối với Seattle có chút quen thuộc, dọc đường luôn luôn giới thiệu hết cái này đến cái khác cho cô biết, điều này khiến cho lòng hiếu kỳ của cô nổi lên mãnh liệt.
Nhịn không được hỏi: "Huân, ngươi có vẻ đối Seattle rất quen thuộc, trước kia... Đã tới đây sao?"
"... phải”. Anh cười cười, thả chậm tốc độ, cùng cô sóng vai mà đi.
Hoan Hoan giật mình: "Thảo nào ngươi chọn đến nơi này du lịch..”.
Huân cười khẽ: "Kỳ thực còn có thể lựa chọn Australia, chứ không chọn Seattle lạnh như thế. Nhưng .. anh nghĩ muốn đưa em đến nơi anh đã từng du học tham quan”.
"Ngươi du học ở Seattle?", không trách Anh văn tốt như vậy.
"Ừm , nhưng mà chỉ hai năm”. Huân nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Trường nào?"
"Đại học Washington”.
"..”. Hoan Hoan bần thần.
Thì ra là thế. Hoan Hoan lập tức nhớ tới Jessyca từng đã nói: Có gì kỳ quái đâu, có thể là anh có thân thích giữ chức vụ cao ở đây, nên được gửi gắm vào để thực tập vài tháng, chứ không có ý định làm lâu dài, vì thế không lưu hồ sơ.
Xem ra, bí mật quanh anh không phải là ít.
Đi bên cạnh anh, cô bỗng thấy anh như vừa quen thuộc, lại vừa rất xa xôi.
Quen thuộc là dáng người anh vẫn như cũ, cao ngất, dong dỏng, trong đám đông cô vẫn có thể nhìn ra anh ngay. Nhưng lại xa lạ là vì quá khứ của anh, công việc của anh, cuộc sống của anh, có vẻ như cô không biết gì cả... Điều này làm cho cô có chút hơi sợ hãi và bàng hoàng.
Nhưng, nhiều hơn cả chính là cảm động.
Tiếu Tử Mặc đã từng nói chân tướng của anh rất khả nghi, không đáng tin tưởng. Nhưng cô lại nguyện ý tin tưởng anh.
Bởi vì, cô biết anh đang nỗ lực, cô tinh tường cảm nhận được: anh muốn cho cô dung nhập quá khứ của anh, hiểu từ từ về anh.
Có lẽ sẽ đến một ngày, đợi cho đến đúng thời điểm, anh sẽ nói cho cô biết hết thảy về anh ...
Hoan Hoan phóng tầm mắt ra xa, cảm thấy trong lồng ngực có chút nắng ấm, bao phủ cả trái tim là cảm giác ấm áp.
Thật là một buổi sáng sớm lạnh thấu xương nhưng đầy ý nghĩa.
Sau khi điểm tâm về, Huân xung phong làm hướng dẫn viên, đưa hai cô đi dạo trung tâm thành phố Seattle.
Đầu tiên là ngắm Magnet Towers, sau đó là đi tham quan đại học Washington, rồi đến Starbucks uống cà phê, hương cà phê rất tuyệt. Sau đó ba người liền đi Pike mua sắm.
Ngay sau đó, Hoan Hoan liền gặp một sự kiện…