chương 4
Tại một thành phố nào đó của Australia.
Trong một biệt thự cách khá xa trung tâm ồn ào, năm người đang ngồi cùng nhau ăn sáng, hai đôi vợ chồng trẻ tuổi cùng với một đứa bé tầm mười tuổi.
Trong đó, một người đàn ông vừa khôi ngô nhưng không hề mất khí phách buông đôi đũa trong tay, trên mặt nở một nụ cười xấu xa. “Tiểu An, con hẳn là nên có một cái tên tiếng Trung, An Đông Ni, cái tên này nghe có chút kì cục, để bố già chính thức đặt tên cho con đi.”
Bé trai tên gọi Tiểu An giương mắt lên, một đôi mắt trong suốt tràn ngập mong đợi.
“Bố là An Dĩ Phong, mẹ con tên Tư Đồ Thuần, lấy họ của bố với tên của mẹ con ghép lại, An Thuần! Con thấy thế nào?”
“Chim cút?” Tiểu An khó tin nhìn ông, vẻ mặt rõ ràng hỏi lại: ông thật sự là bố ruột tôi à?
[Trong tiếng Trung, An Thuần (安淳) đồng âm với Am Thuần (鹌鹑), đều đọc là /ān chún/. Tuy nhiên một cái có nghĩa là 'Yên ổn thuần phác', một tên có ý nghĩa là 'con chim cút', bạn An nhà mình đã nghĩ thành chim cút.]
Một người đàn ông khác tao nhã cầm lấy giấy ăn lau miệng, mỉm cười: “Tên hai chữ không đủ đại khí, không bằng thêm vào một chữ “Đạm” đi, đã tốt lại càng tốt hơn.”
Con mắt Tiểu An lại trừng lớn hơn nữa. “An Thuần Đạm?”
“Trứng chim cút?” An Dĩ Phong nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: “Thần ca, anh tài thật đó! Tên này quả thật rất có nội hàm.”
[An Thuần Đạm(安淳淡) đồng âm với Am Thuần Đản (鹌鹑蛋) tức là trứng chim cút, đều phiên âm là /ān chún dàn/. Chết với cái nhà này =)]
Tiểu An mặt mày xanh lét, ánh mắt cầu cứu mẹ cậu.
Người mẹ hiền lành thiện lượng của cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Không bằng ghép tên của em với họ của ba nó vào cùng nhau là được được rồi.”
An Dĩ Phong lại rơi vào trầm tư. “An, Tư Đồ, con trai của hai chúng ta. Có rồi!”
Ông vỗ cái bàn. “An Đồ Sinh!”
Tiểu An hết cách, đứng dậy: “Con đi xem Mạt Mạt đã ngủ dậy chưa đây.”
…
Trong phòng trẻ sơ sinh, một bé gái mới hai tháng đang ngủ rất say, khuôn mặt trắng nõn đến mức có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da, lông mi dài nương theo hơi thở nhẹ nhàng rung động, đôi môi phấn hồng tựa như trái dâu tươi mới.
Tiểu An len lén thơm lên má bé, hương sữa thơm nồng xông vào mũi, ngòn ngọt, ngây ngấy.
“Tiểu An, con chẳng có tiền đồ gì hết, mới không thấy vợ một lát đã nhớ!” An Dĩ Phong đùa cợt.
Tiểu An bị chọc, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng. “Bé có phải vợ con đâu.”
“Chờ đến khi con bé trưởng thành, bố già làm chủ, gả Mạt Mạt cho con.” Ánh mắt An Dĩ Phong chợt lóe lên. “Hàn Mạt… Bố già con lại nghĩ đến một cái tên rất hay.”
“Con không muốn! Anthony rất dễ nghe rồi!”
“‘An Nặc Hàn’, con thấy tên này thế nào? Tên này hay nhất ở chỗ là lời hứa hẹn của con với Mạt Mạt!”
Tiểu An lập thức yêu thích cái tên này.
Cậu nhìn lại bé gái nằm trong chiếc nôi màu trắng thêm một lần nữa, cô bé đã tỉnh dậy, mở to mắt nhìn cậu.
Cậu đưa tay ra với cô, bé gái lập tức vươn hai tay, đợi cậu ôm lấy.
—
Dòng đời cứ trôi, năm tháng như thoi, năm nào mới gặp, mắt nhìn ngóng trông.
“Anh Tiểu An, ôm một cái!”
“Được!”
“Anh Tiểu An, em muốn ăn kem ly.”
“Được”
“Anh Tiểu An, xin anh đó! Anh để em ngủ thêm năm phút đi, được không?”
“Được!”
“Anh Tiểu An, em không muốn đến trường, anh đưa em đi chơi đi?”
“Được!”
“Anh Tiểu An, em muốn trốn nhà, anh dẫn em đi đi.”
“Được!”
“Anh Tiểu An, anh sẽ lấy em làm vợ sao… Bạn học em đều chế giễu em không gả đi được!”
“Được…”
Thời thơ ấu của Mạt Mạt đã trôi qua như thế, từ khi cô có trí nhớ đến tận bây giờ, tính tình của anh Tiểu An lúc nào cũng tốt, cánh tay anh lúc nào cũng có lực, nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, câu trả lời của anh với cô lúc nào cũng là một chữ: Được!
Thế nên, bất kể chuyện gì người cô nghĩ đến đầu tiên đều là anh!
Thuở còn thơ ngây dại, cô vẫn luôn cho rằng anh Tiểu An mãi mãi thuộc về cô, tựa như bố, như mẹ…
Mãi cho đến một ngày, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra anh chẳng phải là của cô…
Mạt Mạt tên là Hàn Mạt, sinh ra tại một bờ biển của Australia, một nơi yên tĩnh xa rời chốn phồn hoa đô thị.
Trong trí nhớ của cô, có 5 người quan trọng nhất.
Một người là bố cô, ông trông rất tuấn tú, thích mặc âu phục màu đen, bên trong lót sơ mi trắng, nhìn qua vô cùng cool. Từ ngày đầu tiên ông đưa Mạt Mạt đi nhà trẻ, các cô ở nhà trẻ đều chăm sóc Mạt Mạt rất đặc biết, ngày thường đều mua gì đó cho cô ăn, hỏi cái này hỏi cái kia. Cô chỉ nói bố cô tên gọi Hanson, là một thương nhân bình thường, cũng không hề nói cho bất cứ người nào biết tên tiếng Trung của ông là Hàn Trạc Thần — đấy là điều ông đã dặn dò cô rất nhiều lần, còn vì sao không thể nói thì cô cũng không biết.
Người thứ hai là mẹ của cô, tên gọi là Amy, tên tiếng Trung là Hàn Thiên Vu.
Mẹ cô là một cô giáo dạy nhạc, không chỉ đàn dương cầm rất hay mà còn vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, rất nhiều người không tin rằng mẹ đã kết hôn, chứ đừng nói rằng đã sinh con. Nghe loáng thoáng lúc mẹ cô đi dạy đàn, có không ít đàn ông theo đuổi, có người biết mẹ cô đã kết hôn nhưng vẫn chẳng cam lòng từ bỏ. Mãi đến khi một người trong số đó bị đánh trọng thương, vào ăn cơm bệnh viện, tất cả những người đàn ông khác mới ngậm ngùi đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Khi Mạt Mạt còn rất nhỏ, cô đã từng cực kỳ tò mò hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ với bố lại cùng họ?”
“Bởi vì mẹ con là con gái của bố, đương nhiên là phải cùng họ với bố rồi.”
Người giải đáp được câu ấy cho cô là hàng xóm nhà cô, một chú tên là An Dĩ Phong. Khuôn mặt đẹp trai của chú ấy bao giờ cũng mang nụ cười xấu xa chẳng hề thay đổi, tính cách vô cùng hiền lành, tính tình siêu tốt. Đừng xem công việc của chú ấy là một người dạy vật tự do tại trung tâm thể hình, vóc người cao lớn cường tráng, người đầy khí phách mà nhầm, chú ấy có tiếng là sợ vợ, chỉ cần vợ chú ấy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chú, chú ấy lập tức giống như một đứa học sinh tiểu học phạm sai lầm, chui vào xó nhà tự kiểm điểm.
“Chú Phong, mẹ cháu vì sao không phải là chị của cháu?” Mạt Mạt nhìn mẹ mình mới hai mươi mấy tuổi, lại nhìn bố mình đã bốn mươi tuổi rồi, có chút mơ hồ về quan hệ vai vế theo lời mẹ nói, đầu óc có chút choáng váng.
“Mẹ cháu sinh ra cháu, đương nhiên là mẹ cháu rồi, theo vai vế, bố cháu hẳn là ông ngoại cháu…”
“Phong, anh đừng nói lung tung, Mạt Mạt còn nhỏ, sẽ bị dọa sợ bây giờ!”
Người nói những lời này chính là bà xã của An Dĩ Phong, Tư Đồ Thuần. Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng lịch sự tao nhã, lúc yên lặng thì xinh đẹp tựa như hoa cúc trắng thanh nhã thấm vào lòng mọi người, khi mỉm cười thì trên khuôn mặt lộ ra nét phong tình quyến rũ, đó là bộ dáng chỉ có người phụ nữ đã trải qua nhiều lần sự đời mới có được. Thật ra, cô ấy chẳng những không hề ác, mà còn rất hòa nhã mềm mại, mỗi lần AN Dĩ Phong đi xa, cô ấy sẽ sửa lại áo cho chú ấy, vuốt phẳng vạt áo, nhỏ giọng thì thầm bên tai dặn dò chú ấy: “Cận thận một chút nhé, về nhà sớm!”
Thế nên Mạt Mạt hoàn toàn không hiểu An Dĩ Phong cuối cùng sợ cô ấy ở điểm nào đây?
Người cuối cùng, đối với Mạt Mạt mà nói, cũng là một người có tầm quan trọng cực kì đặc biệt, người ấy chính là anh Tiểu An, tên tiếng Anh của anh là Anthony. Trước đây Mạt Mạt cho rằng bố của cô là người đẹp trai nhất, mãi cho đến khi có một lần An Nặc Hàn đưa cô đi nhà trẻ. Anh vừa mới quay đầu bước đi, lại có một đám các cô chạy tới hỏi An Nặc Hàn là ai, từ đó về sau chẳng còn ai thèm quan tâm đến chuyện tình cảm của bố với mẹ cô có tốt hay không nữa, tất cả đều hỏi cô An Nặc Hàn đã có bạn gái chưa.
Lúc đấy cô mới nhận ra được một sự thực, hóa ra An Nặc Hàn so với bố cô, càng đẹp trai hơn!
—
Trời vào cuối thu, đã hai ngày mưa dầm liên miên không ngớt, gió biển ẩm ướt mang theo hơi nước mát lạnh.
Mạt Mạt đã 10 tuổi, đang ở nhà làm bài tập trong kỳ nghỉ. Bởi trong thời gian dài cô bé được nuôi bằng quá nhiều chất bổ, cuộc sống lại vô ưu vô lo, cô bé đậm đà hơn những đứa nhỏ cùng tuổi khác rất nhiều, khuôn mặt còn tròn hơn cả hình tròn mà compa vẽ, bàn tay cầm bút mập mạp tựa như một chiếc bánh bao nhỏ, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm.
An Nặc Hàn đi vào trong phòng, cúi người xuống bên cô. “Mạt Mạt, muốn ăn kem ly không? Anh đưa em đi.”
“Thật không?” Cô bé kinh ngạc nhảy xuống chiếc ghế, khuôn mặt bụ bẫm cười tươi như hoa, bím tóc dài vì hưng phấn mà đong đưa.
“Đương nhiên là thật rồi, anh Tiểu An đã lúc nào lừa em đâu!”
Anh quả thật là chưa bao giờ lừa cô, một lần cũng không có.
…
Trong cửa hàng bánh ngọt, Mạt Mạt ôm ly kem, ngây ngốc nhìn An Nặc Hàn trước mắt. Anh càng ngày càng đẹp trai, đẹp đến mức khiến cho mắt của cô chẳng chứa được những người khác.
Ngũ quan của anh hoàn toàn được di truyền từ những điểm tốt của bố mẹ anh, có khuôn mặt khí thế bức người của bố, đường nét cương nghị, có đôi môi ôn hòa của mẹ. Mà thứ mê người nhất của anh chính là sự dung hòa giữa hai loại phong cách đối lập, có đôi khi anh sẽ cho người ta cảm giác nhiệt tình như lửa, còn có đôi khi, vẻ mặt của anh lạnh lùng như băng, khiến người khác không dám tới gần, lại nhịn không được muốn tới gần…
An Nặc Hàn ngày hôm nay có vẻ không giống với thường ngày, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ rất đặc biệt, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
“Anh Tiểu An, anh nhìn gì đấy?” Mạt Mạt tò mò nhìn về đường phố vắng vẻ bên ngoài khung cửa.
Anh hoảng hốt hoàn hồn lại, liếc nhìn vào ly kem thủy tinh trống rỗng trên bàn, nói với người phục vụ: “Thêm một ly.”
“Em không ăn nữa, hôm nay hơi lạnh.” Mạt Mạt dùng hai tay run run ôm chặt lấy chiếc áo khoác, An Nặc Hàn lập tức cởi áo gió của mình ra khoác lên người cô.
Chiếc áo gió mang theo mùi vị của anh, ngửi được mùi hương này, Mạt Mạt luôn cảm thấy vô cùng an toàn.
Ly kem được bưng lên, cô vừa muốn ăn, bên ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng dáng của một nươời con gái. Đó là một cô gái phương Đông, chiếc váy trắng ngần, suối tóc đen dài như có như không, chút gầy yếu mỏng manh khiến cô ấy tựa như một tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Tiêng Trung của Mạt Mạt không tốt lắm, chỉ có thể tìm được 4 chữ miêu tả sự xinh đẹp của người con gái này — khuynh quốc khuynh thành!
Nhìn thấy khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của một người con gái, Mạt Mạt bất giác xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của chính mình, lúc đó mới phát hiện ra rằng mình rất béo.
“Mạt Mạt, em có thể ngồi ở đây chờ anh một chút được không. Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm!”
Tiếng nói của An Nặc Hàn còn chưa dứt, người đã vội vàng chạy ra ngoài.
Mạt Mạt đến bên cửa sổ, khuôn mặt tròn tròn dán trên mặt kính thủy tinh lạnh ngắt, cô thấy An Nặc Hàn đi tới trước cô gái ấy, nồng nàn ôm lấy cô ấy…
Mạt Mạt lấy tay đè lồng ngực đang quặn đau xuống, cảm thấy trong chốc lát hít thở thật quá khó khăn.
Hai người đứng đó nói chuyện thật lâu, ánh mắt của anh lưu luyến, dán chặt vào người mỹ nữ, vòng eo đầy đặn, chân dài, ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy…
Mặt dù cô mới chỉ 10 tuổi, thế nhưng cô biết nụ cười mờ ám, ánh mắt nóng bỏng của một nam một nữ kia tiêu biểu cho điều gì, người ta gọi đó là “Yêu”…
Mạt Mạt khóc, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, trượt theo tấm kính thủy tinh, lưu lại một dòng nước mờ mờ. Cô một mình ngồi tại đó ăn từng ly kem, hết một ly rồi lại một ly.
Thật lạnh, cho dù cô có quấn chặt chiếc áo gió sát người đến mức nào, vẫn cứ lạnh khiến cô run rẩy!
Lâu thật lâu, An Nặc Hàn mới quay về, trên người mang theo hương tường vi nồng nàn.
Mạt Mạt rất ghét cái mùi vị kia, dịch dịch cái ghế về sau, muốn ngồi xa ra một chút.
“Sao em ăn nhiều thế?” Anh giật hình nhìn mấy ly kem rải đầy trên mặt bàn, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cố gắng xoa xoa mu bàn tay của cô, nơi được anh xoa dần dần ấm lên.
“Có lạnh không?”
Cô lặng lẽ gật đầu.
Anh kéo tay cô vào trong lồng ngực, hương tường vi trên người anh nồng đến gay mũi. Thế nhưng cô lại mê mẩn sự ấm áp trong ngực anh, thế nên mới cam chịu mùi hương gay mũi ấy.
“Em đó, có thể đứng tham ăn như thế không! Cứ ăn tiếp như thế, không biến thành heo béo cũng biến thành ly kem mất!”
“Anh Tiểu An.” Cô ôm lấy cổ anh, khuôn mặt dán lên mặt anh. “Chị gái xinh đẹp kia là ai?”
“Bạn gái của anh.”
Cô trừng to mắt nhìn anh. “Anh đã nói là muốn lấy em làm vợ rồi mà.”
An Nặc Hàn nở nụ cười, nụ cười của anh giống hệt nụ cười chế giễu của đám bạn học của cô. Cô phảng phất như có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của anh giống như những người khác: “Đồ ngốc, em xấu như vậy, ai muốn lấy em….”
Cô tủi thân nắm lấy tay áo anh, một bên vừa khóc, một bên vừa lay lay cánh tay anh: “Anh từng đồng ý với em rồi mà, anh không thể nuốt lời.”
“Được…” Anh bất đắc dĩ dùng ống tay áo lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt cô, dỗ dỗ cô: “Anh hứa với em, anh sẽ không nuốt lời… Đừng khóc mà, khóc tiếp thì anh Tiểu An không thích em bây giờ.”
Thế là cô ngừng khóc luôn.Cô cố gắng cười với anh, cô cuối cùng vẫn cho rằng, chỉ cần cô cười, anh sẽ mãi mãi thích cô.