chương 15
Nó mặc dù nhắm mắt, nằm trên giường, nhưng ko tài nào ngủ đc!!!
Nó quyết định dậy, tắm cho tỉnh táo, rồi đi vòng vòng trong trường! mặc dù hs trường BOY khá là bênh hoạn, nhưng xét về khoản phong cảnh thì chắc ko thua mấy cái cảnh trong phim kiếm hiệp!
“xoẹt………..xoẹt!!”
Nó mặc một cái áo thun màu xanh, quần lửng cùng đôi dép lào đi trên đường xi măng tạo nên những tiếng loẹt xoẹt vui tai!
Gió vuốt mặt nó mát rượi, lá cây thi nhau rung chuyển theo gió tạo nên những cái bóng di động trên mặt đất!
Mới có 3h chiều, hs vẫn còn học nên bây giờ ko gian khá là yên tĩnh, lâu lâu vẫn thấy một vài hs trốn tiết (giống nó) ngồi ở gốc cây hút thuốc!
Đang đi , chợt nó thấy một dáng người rất là quen đi trước mặt!
“tên LÂM!” nó nhíu mày rồi khẽ nói!
Hắn mặc nguyên đồng phục trường, tay cầm một bó hoa tươi đi rất nhanh ra phía rừng sau trường!
Tò mò, nó liền đi theo sau!
Hắn đi rất sâu vào trong rừng, cây cối bắt dầu rậm rạp, nhưng kì lạ, trên mặt đất vẫn có một lối mòn nhỏ, cứ như có ai đó hay đi lại chỗ này!
Ko gian yên tĩnh, LÂM bước nhanh trên nền cỏ, nó vất vả theo sau , ko những vậy còn phải cố gắng ko gây ra tiếng động để khỏi bị phát hiện!
*tên này…………đi đâu vậy trời! rõ ràng hồi sáng còn bị bệnh….ko ngờ đi khỏe tới vậy! đúng là………..*
Suy nghĩ nó bị cắt ngang………………thật kì lạ! khu rừng rậm rạp như biến mất, trước mặt nó là một đồi cỏ xanh mướt nhìn thật mát mắt! trên nền cỏ đó , lâu lâu xuất hiện một vài bông hoa dại , tạo điểm nhấn cho nền xanh của cỏ!
Một bức tranh đầy thơ mộng………..chỉ riêng việc trên đỉnh đồi là một……………..ngôi mộ!
LÂM đi đến ngôi mộ đó, đặt bó hoa xuống rồi lặng lẽ đứng đó nhìn vào bức hình trên mộ!
Trời dường như tắt nắng, tạo nên ko khí u bùn bao trùm lên ngọn đồi mà hồi nãy những ngọn cỏ còn vui đùa với gió!
Nó cũng lặng đi, chu mỏ, tính quay lưng thì………..
“cậu tới đây đi! Tôi giới thiệu cậu với DIỆP!” LÂM im lặng nãy giờ, bống lên tiếng khiến nó khá giật mình!
Nó ngạc nhiên………..vậy ra tên đó bik nó theo hắn nãy giờ!
Nó ngại ngùng, nhưng cũng lẫn thẫn bước lên! Ngọn đồi dốc khiến nó mất 5 phút mới tới nơi!
Nó nhìn vào tấm hình trên mộ! khá ngạc nhiên là trong tấm hình đó là một cô gái, trạc tuổi nó thì phải! gương mặt bầu bĩnh, làn da hồng hào và nụ cười có cái lúm đồng tiền nhìn cực duyên!
Một cô gái dễ thương! Nó nghĩ vậy! nhưng
………..đôi mắt lại đục! nhìn cứ như là ko nhìn!
Nó quay qua LÂM!
“cô ấy ……………..từ lúc sinh ra vốn đã ko nhìn thấy gì cả!” tên đó chậm rãi! Giọng nói bùn, như đang có j chặn ngay cổ họng……….chắc là nước mắt!
Nó mím môi, im lặng, típ tục nhìn bia mộ rồi lại nhìn LÂM!
Nó ko bik làm j ngoài việc im lặng! rồi như nảy ra một sáng kiến nào đó, nó mỉm cười!
“đợi tui một chút!” nó nói rồi chạy xuống đồi, hái những bông hoa cúc trắng, dùng cỏ cột lại thành một bó!
LÂM khá là ngạc nhiên nhìn nó! rồi cậu cười!
10 phút sau, nó lết cái thân lên ngọn đồi!
“hộc……….hộc………..sao cái đồi này..nó………nó dốc vậy!!” nó mếu máo, khi lấy lại nhịp thở, nó đặt bó hoa lên trước ngôi mộ!
“vì đi theo cậu, nên tôi ko chuẩn bị j hết, coi như đây là coi như là quà gặp mặt đi!” nó cười tươi!
LÂM cũng cười! trên gương mặt buồn bã, hình như đám mây đen đang dần mất!
Nó và hắn ngồi dưới một gốc cây! Nó ko nói j hết, ko mún hỏi tùm lum mất công LÂM lại đau lòng!
“cậu đừng thân mật với tên KHOA nữa!” bất chợt LÂM nói làm nó ngạc nhiên!
“tại sao chứ?” nó hỏi lại!
LÂM nhìn thẳng vào mắt nó!
“vì hắn là tên SÁT NHÂN!” LÂM gằn giọng rõ từng từ!
Tai nó như ù đi! Mặc dù bik tên KHOA là đại ka trong trường , bản chất máu lạnh ………………… nhưng…………………sát nhân sao?
Cứ nghĩ là LÂM nói đùa, nhưng ánh mắt kiên định kia lại ko cho phép nó nghĩ như vậy!
Nó thoáng bối rối!
LÂM cười khẩy rồi chậm rãi kể nó nghe một câu chuyện!