chương 17
Câu chuyện kết thúc, 2 người vẫn ngồi đó và im lặng! nó ko bik là đã ngồi vậy bao lâu! Chỉ bik là đã ngồi như vậy rất lâu rồi! LÂM trầm ngâm, cúi đầu xuống nghĩ ngợi j đó! nó thì cũng im lặng, nó biết im lặng bây giờ là tốt nhất!! LÂM đang đầy tâm trạng, ko nên phá vỡ điều đó!!
Gió cứ thổi, nhưng lá cây màu vàng rụng theo gió! Lâu lâu nó tinh nghịch lấy tay ra chụp lấy những chiếc lá đang lơ lửng! nhưng ko hề dich chuyển, nó lấy lá khô xếp chồng lên nhau, đến cái thứ 7 thì LÂM lên tiếng!
“tại sao cô lại giả trai vào đây?”
Nó giật mình , chụp hụt chiếc lá thứ 8! Nó quay lại , nhìn LÂM cười mỉm, xong cũng ôm gối, nói!
“cậu biết HUY chứ?”
“người mà hay bị bọn của KHOA bắt nạt!” LÂM nhíu mày!
“ừm!” nó gật đầu, rồi ngước mặt lên trời!
“đó là em song sinh với tôi!” nó nhắm mắt lại, “tôi kể lại cho cậu nghe một câu chuyện nhaz!” nó chậm rãi! LÂM im lặng, nó típ tục!
“có 2 chị em song sinh, một trai, một gái! Chỉ mới 3 tháng tuổi, bị bỏ trước một cô nhi viện! ko biết người đặt 2 đứa bé đó là ai, nhưng có lẽ đó là một người vô tâm! Bởi người đó vô tình đặt 2 đứa bé đó dưới một trận mưa lớn! hì! Chắc người đó muốn giết những đứa trẻ đó, nhưng ko nỡ ra tay, nên tính mượn mưa để làm những đứa bé đó chết!” nó cười cay đắng, giọng nói đầy thù hận!
“nhưng trời cho cặp song sinh đó sống! tuy nhiên, vì người chị đc đặt ở trong, nên ko bị dính mưa nhìu, còn người em trai lại bị đặt ở ngoài!! Tưởng chừng đã phải chết vì lạnh, nhưng ko! cậu bé đó vẫn sống cho tới giờ! Chỉ có điều trận mưa định mệnh đó đã cướp đi sức khỏe của cậu, làm cậu luôn sống trong bệnh tật và yếu đuối!” nó dừng lại, đôi mắt đanh lại nhìn về phía trước vô định!
“cậu hỉu rồi chứ! Tôi phải bảo vệ em tôi! Tôi ko cho phép ai đụng vào nó nữa! đó là người thân duy nhất của tôi! Tôi ko cho bất kì ai làm hại nó!! ông trời cũng ko đc cướp nó từ tay tôi! Tôi sinh ra là để bảo vệ nó!! cậu hỉu ko hả?” nó nói rõ từng từ, dứt khoát! Giống như đang cảnh cáo cả LÂM cũng ko đc đụng đến em nó!
LÂM dựa lưng ra vào gốc cây! Nhắm mắt, gió cứ khẽ vuốt gương mặt cậu! nó định thần lại, khẽ nhìn LÂM! Mỗi lần nhắc đến quá khứ là nó lại xúc động mạnh như vậy!
Cả 2 lại típ tục rơi vào ko gian im lặng! nó nhẹ nhàng lướt tay trên thảm có xanh ngắt! một hồi nó nhìn trời, thấy màu nắng đã chuyển sang sắc cam, gió cũng bắt đầu thổi nhìu hơn!
“này! chúng taz về trường đi! Tôi lạnh!” nó khẽ lay LÂM!
LÂM mở mắt , nhìn nó! chợt cậu đặt tay lên má nó! hành động này khiến nó đơ người ra!
LÂM tiến sát mặt nó, cậu đặt trán mình lên trán nó!
“làm ơn!! Một chút thôi! Ngồi yên……….một chút thôi!” LÂM nhắm mắt lại, khẽ nói!
Nó cũng ko phản ứng j, vẫn típ tục ngồi yên! Tại sao tên này thích làm vậy với nó nhỉ!! hết làm gối, hết làm người cho hắn kiss, giờ lại làm j đây? Máy đo thân nhiệt à?
LÂM từ từ mở mắt, rồi buông nó ra! Cậu đứng dậy, đút 2 tay vào túi quần xong thong thả bước đi! Thấy thế nó cũng chạy theo!
2 người đi, để lại ngôi mộ lại rơi vào sự lạnh lẽo!
LÂM khẽ mỉm cười, nó ko biết đâu nhỉ? tại sao cậu biết nó là con gái ư? Vì………………nó rất giống người con gái hắn yêu! Giống lắm! chỉ cần ngồi bên nó và nhắm mắt! cậu cũng có cảm giác là đang đc ngồi cạnh DIỆP! chỉ nhiu đó thôi, cũng làm cậu vui!
………………..
Khi ra tới rìa rừng, nó và LÂM chia thành 2 lối!
Nó mở cửa phòng, căn phòng tối, nó nghĩ chắc KHOA chưa về! nhưng sau khi với tay bật đèn, nó liền giật mình khi thấy KHOA ngồi trên giường, 2 tay nắm chạt đặt trên đầu gối, gương mặt đối diện với sàn nhà!
“ah!! Cậu………cậu về rồi à?” nó ôm ngực, lắp bắp nói!
KHOA khẽ gật đầu!
Nó lấy lại nhịp thở, giở giọng trách móc!!
“sao ko mở đèn chứ? Làm tui giật cả mình!” nó lè lưỡi rồi đi đến bên tủ đồ!
Chợt KHOA nắm tay nó lại, ấn nó vào tường!
“ah! Đau! Cậu làm j vậy?” nó nhăn mặt!
KHOA ko nói j? chỉ nhìn nó!! tim hắn lại bắt đầu đập nhanh! Cậu nhớ lại hồi chiều lúc đi khám!!
……………..
“j? tôi bình thường!” hắn ngạc nhiên hỏi lại bác sĩ!
“đúng vậy! ko có bỉu hiện j của bệnh tim cả?” bác sĩ xoay ghế đối diện hắn, chậm rãi nói, trên môi là một nụ cười, chắc có lẽ mừng vì ko có thêm bệnh nhân!
Hắn gãi đầu lúng túng, mắt gián vào tờ giấy khám!
“nhưng……….tim tôi đập rất nhanh!” hắn ngập ngừng!
“lúc nào cũng vậy à?” bác sĩ nhíu mày, hình như ông đang dần hỉu được chuyện!
“ko! chỉ là………” hắn bối rối, ko bik có nên nói hay ko?
Bác sĩ ngã người ra phía sau, tạo cảm giác thoải mái tự nhiên! Rồi ông chậm rãi!
“cậu cứ nói! Tôi bây giờ ko có lịch khám!”
Hắn nhìn bác sĩ, cân nhắc một hồi rồi nói!
“thật ra……………..chỉ đập nhanh khi đứng trước một người con gái!” hắn đỏ mặt!
Miệng bác sĩ khẽ giật một cái như muốn cười! nhưng ông lại bình tĩnh!
“vậy là chắc cậu thích người đó rồi!” ông nói!
“tôi biết!” hắn khẳng định khiến bác sĩ ngạc nhiên!
“nhưng kì lạ là…………..tôi cũng………….tim tôi cũng đập nhanh khi đứng trước một người nữa!” hắn nhăn mặt!
Bác sĩ nhíu mày! 2 người lận à?
“kì lạ hơn là………..người đó lại là con trai!” hắn khổ sở nói típ! Gương mặt nhăn lại đến tội nghiệp!
Gương mặt bác sĩ thoáng vẻ ngạc nhiên! Ông xoa xoa thái dương, cúi mặt xuống bàn! Cái này ông hcuwa gặp bao giờ nhaz! Ông nhìn hắn, ko tin hắn là gay, hắn còn loạn nhịp tim trước con gái mà!! Sao lại là gay! Ông cố gắng suy nghic ra câu trả lời!
Hắn thì chờ đợi, mong người đàn ông trước mặt có câu trả lời!
Một hồi lâu, bác sĩ ngước mặt lên nhìn hắn, rồi ông cười xòa!
“cậu yên tâm đi, chắc tại người con trai mà cậu nói có đặc điểm j đó giống người con gái kia nên cậu mới có cảm giác giống vậy thôi! Yên tâm!”
………………………………………..
Hắn nhìn nó, rồi nhớ tới lời vị bác sĩ!! Giống? nó giống chỗ nào! Hay là chị em j đó!!
“này!! cậu………….cậu……” nó khẽ nói! Nhưng liền bị hắn chặn lại!
“cậu có quen biết ai tên TRANG THƯ ko?” hắn đôi mắt nghiêm nghị nhìn nó!
“ko!” nó nói dứt khoát!
*thôi chết! có khi nào hắn phát hiện ra j ko?* nó mím môi!
Hắn như rơi vào vô vọng!! giống j chứ! Riêng việc con trai con gái là đã thấy khác biệt một trời một vực rồi!!
Hắn típ tục nhìn nó! chợt hắn thấy…….mắt, mũi , miệng! kì lạ! sao na ná giống TRANG THƯ!
Hắn mím chặt môi! Hắn…………có nên hỏi câu này ko? nhưng…………..hắn chẳng phải biết câu trả lời rồi hay sao? Nên hỏi hay ko?
Nó thì bị hắn nhìn chằm chằm với khoảng cách khá là “thân mật” !!! hắn phát hiện nó là con gái rồi sao?
Nó khó chịu cộng với sợ hãi liền quạo lên!
“này ! cậu điên hả? sao lại………..”
“cậu là con gái à?” hắn chặn nó lại! lấy hết can đảm hỏi!