Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 04:11:54 - 23/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyệ ma] linh hồn cô gái chết oan

Re: [Truyệ ma] linh hồn cô gái chết oan

#2 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 09/04/2013 20:01 » @202137

Gió từ đâu bỗng thổi đến. Những tàu dừa rung lên xào xạc chen lẫn tiếng kẽo kẹt của những thân tre gai, át hẳn tiếng nói tôi. Thằng An bỗng run lên trông đến tội nghiệp.Ánh mắt nó trắng bệt ra như vừa nhớ lại chuyện gì sợ lắm. Bên tai tôi chỉ còn nghe tiếng gió ù ào, nhưng bàn tay vẫn cảm nhận sự run rẩy của thằng An. Tự dưng thấy thương nó, bởi dù sao tôi vẫnlà đàn anh cơ mà...
- Mày đứng lại coi! Chạy chết hay sao vậy? Ma quỷ gì ở
chốn...
Tôi dừng lời khi ngó quanh quất. Ờ! ở đây cũng sợ thật, lỡ có chuyện gì la lên đâu có ai nghe thấy. Rồi cái sợ của thằng An bỗngchốc chạy sang tôi. Có một vệt lạnh, lạnh lắm như có nước đổ vàosống lưng mình mà không sao nóiđược...
Chú Trải đã về chòi. Ánh sáng heo hắt trong gió đồng đã báo cho tôi biết điều này. Cả hai đứa không ai bảo ai đều chạy tọt vào mà không một lời báo trước. Chú Trải ngạc nhiên nhìn tôi và An. Tuy gọi "chú"xưng "cháu" nhưng tôi và chú vốn đồng lứa tuổi. Khổ nổi cái "vai vế"...không biết là ai "lớn" hơn...
Yên nơi, ổn chốn thằng An bắt đầukể...
Khu vườn nhà Bà Tư Hỉ cách con đường đi câu không xa. Sở dĩ những đứa nhỏ gọi là Bà Tư vì tuổibà tính đến nay bằng tuổi cô tôi. Thời còn con gái Bà Tư thường hay vui chơi cùng bè bạn đến lúc khuya mới về nhà. Có hôm cha bà không đồng ý nên quát mắng và dùng cây để đánh đòn. Cớ sự chỉ có vậy mà hôm sau cả làng bỗng nghe tin "Con Tư Hỉ" đã treo cổ chết. Cái chết oan của cô gái khiến nhiều người trong làng cảm thấy bất an. Vì ở quê người ta cho rằng: Người chết không phải do bệnh, tuổi lại còn trẻ thì là "chết oan khuất". Thế là từ đó tối nào người làng cũng nghe tiếng khóc lóc ỉ ôi vang lên từ khu vườn ở cạnh. Lời đồn vì thế một thành hai,hai...thành ra ngàn...lúc nào không ai hay. Căn nhà của Bà Tư sau đó bỏ hoang phế. Người nhà không biết trôi dạt về phương trời nào. Duy chỉ có tiếng khóc về đêm là không mất đi. Nó ám ảnh
người trong thôn và di hại sang những đứa trẻ. Những đứa hay khóc nhè thường bị doạ dẫm " Nínđi không thôi Bà Tư Hỉ về bắt đi mất "...
Khi ấy nghe chuyện tôi cười phì.
- Làm gì có chuyện ấy! Người chết là hết. Sống không làm gì được ai, chết làm sao doạ được người.
Chú Trải nói:
- Mày không tin thì về nhà hỏi chú Sáu thằng An. Có hôm ổng đi soi ếch trong vườn bà Tư, thấy con ếch "tổ bố"nên dùng chĩa để đâm. Lúc đâm trúng, hoá ra con ếch là một mớ rơm xen lẫn phân bò. Mà khu vườn đó làm gì có trâu bò nàovào cơ chứ...
Những bà đi chợ sớm còn kể rằng,khi đi qua khu vườn ấy thường có đá ném ra. Một bà tinh ý lấy một miếng ngói, dùng phấn đánh dấu mà ném trở vào. Một lúc lại có đá ném ra, nhặt viên đá ấy đem ra đến chợ thì trời sáng tỏ, bà ta nhìnlại đúng là viên đá có dấu phấn của mình. Thế có ớn không...?
Câu chuyện loanh quanh, khuya lúcnào không ai hay. Tôi cứ mặc kệ, lăn ra tấm phên tre ngủ lúc nào không biết.
Sáng ngày, chuyện đầu tiên tôi làmlà đi tìm chú Sáu. Gặp chú tôi lân la bắt chuyện một lúc thì hỏi:
- Chú có soi ếch trong vườn của bàTư Hỉ không?
- Có! Bây hỏi để làm gì?
- Con muốn hôm nào trời mưa đi"soi", chú dẫn con theo được không?
Chú tôi chỉ cười không nói. Sự im lặng của chú càng khiến tôi hoangmang. Không lẽ chuyện bà Tư Hỉ là có...Tôi gạt vội ý nghĩ của mình mà nghe tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực.
Mấy hôm sau trời đổ mưa. Mưa lớnlắm! Nước chảy tràn lên những bờ đi. Tôi hồi hộp nghĩ: "Hôm nay nhất định mình sẽ đi soi trong vườn bà Tư Hỉ cho xem"...
Tối đến, chú tôi đi soi thật. Phải nàinỉ một lúc tôi mới được phép đi cùng. Chú Sáu dẫn tôi đi qua rất nhiều khu vườn, nhưng lại không léo hánh tới nơi tôi muốn. Sáng ra tôi hỏi chú:
- Đêm hôm, sao chú không vào vườn của bà Tư. Người ta nói chú bị bả nhát nên kệch tới già. Nghe nói chú đâm ếch lại nhằm rơm và phân bò có đúng không?
Chú tôi chỉ cười mà không trả lời. Quay sang người thím, tôi hỏi:
- Thím hay đi chợ sớm. Chuyện ném đá từ vườn bà Tư Hỉ là có hay không?
Thím Sáu gật đầu rồi quay người đi trong sự chết lặng của tôi. Chú Sáu thấy vậy cười khà.
- Ma quỷ gì mậy! Mấy bà chỉ giỏi hùtrẻ nhỏ...
- Chú nói vậy sao không dám vào vườn...bà Tư?
Câu hỏi của tôi lại rơi vào im lặng...
Từ hôm đó tôi bắt đầu đi thu thập chuyện về bà "Tư Hỉ", và phát hiện ra cơ mang nào là giai thoại rợn cả người. Trong làng nói rằng, chúHai thợ mộc đi cất nhà cho người mặc quần rách đáy bị bà Tư "lên đồng"nói đích danh, làm bọn trẻ cười vỡ cả
bụng.
Chú Sáu có tài sửa trật, cả làng đềubiết tiếng. Có người nói chú biết"lỗ ban". Ba tôi kể lại, có lần ông Úttrong làng bị bí đái, cô Tư tôi làm"mụ vườn" biết chút y học, đến thông tiểu cũng không xong. Thế mà khi mời chú tôi đến, ổng lại phán: "Bệnh hoạn gì? Bà Tư Hỉ pháđó". Vừa nói chú Sáu vừa vuốt lên bụng nạn nhân, miệng nói: "Thôi đái đi nè"...
Không biết có phải vì bùa thiêng hay trùng dịp mà người bệnh bỗng "xì" được. Từ đó oai danh chú tôi lên đời.
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=16019

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic16019-1.html#p202137

Quay về Thơ, truyện ngắn