chương 26
Chiều hôm đó, nó xuất hiện trong công viên thành phố, mặc một bộ đồ đơn giản với quần short và áo thun, nhưng không kém phần cá tính. Đương nhiên, không quên mái tóc giả dài mượt.
Nó thong thả ngồi xích đu ăn kem cây, với tình cảnh bây giờ, nó không muốn căng thẳng tí nào.
Khi cây kem chỉ còn lại cái que, cũng là lúc DUY đến trên một chiếc moto.
“lên xe” DUY nói.
Nó lườm lườm, rồi đứng dậy.
“tôi có đi xe riêng” rồi tiến về phía chiếc xe mui trần màu xanh của mình, ngồi lên xe, nói vọng ra.
“rồi! cậu dẫn đường đi! Đi đâu hả?”
DUY nhìn nó, nhếch mép, xong chạy vù đi.
Chiếc moto lao đi xé cả gió, nó phải cố gắng lắm mới thấy được cái bóng thoăn thoắt ở phía trước mặt.
“đúng là tên khùng” nó lầm bầm.
“két!” chợt moto dừng lại đột ngột bên vệ đường, nó bất ngờ, theo quán tính, chạy vượt lên rồi mới dừng lại được.
“a! cậu…bị gì vậy hả?” tim nó còn đập thình thịch “muốn chết hả? xém nữa đụng cậu rồi đấy, còn xém gây ùn tắc giao thông nữa, tôi không muốn có rắc rối với cảnh sát đâu!” nó hét lên nguyên mọt tràng, truyền ánh mắt giận dữ qua cái gương chiếu hậu đang hản chiếu hình ảnh của DUY.
DUY chầm chậm chạy lên hía xe nó.
“cô muốn trả thù cho HUY- em của cô?”
Nó ngẩn người, tên này biết sao?
“vậy…chúng ta đều chống lại tên KHOA, hay thật! chúng ta là đồng minh đấy” rồi DUY đưa tay ra bắt tay với nó.
Nó nhìn bàn tay của DUY, ngớ ngác, xong tức giận hất tay của DUY.
“đừng đùa! Tôi không cần đồng minh”
Đối với nó, tránh xa DUY càng xa càng tốt, bởi tên này không hề đơn giản tí nào! Riêng việc hắn đang lật lọng KHOA cũng chứng tỏ được con người hắn là một tên nguy hiểm.
DUY nhếh miệng cười.
“tùy cô vậy, nhưng nói trước, cô vẫn không yên với tôi đâu, thu lại cái thái độ vừa rồi đi”
Bị DUY uy hiếp, nó liền xìu xuống, quả thật…rất nguy hiểm.
DUY lấy điện thoại ra, bấm gì đó, rồi đưa cho nó.
“nghe đi!” DUY ra lệnh. Nó không dám cãi, cầm lấy kề lên tai.
“alo!” đầu dây bên kia là giọng của KHOA, chợt nó thấy lúng túng, nó nhìn DUY, DUY hất mặt bảo nó trả lời.
“a…alo!” nó nói.
Bên kia im lặng một hồi, rồi hình như có tiếng cười hắt ra.
“HẢI à? Cậu đang ở đâu vậy hả? có biết tôi lo lắm không?”
Nghe vậy, nó bất ngờ! sao hắn phải lo cho mình?
“ờ! Tới thời hạn, tui về nhà mà, không biết sao? Chẳng lẽ…cậu không có số điện thoại của tôi”
“không” KHOA trả lời “lúc nào cậu cũng ở bên tôi, đến nỗi tôi quên luôn xin số điện thoại, thật là ngốc”
Nó đỏ mặt, “lúc nào cũng ở bên”, ý nói gì hả?
“sao cậu lại dùng số của DUY? DUY đanng ở đó à?” KHOA hỏi.
Nó bối rối “à! Bất ngờ không? Nhà mình với DUY…gần nhau, bọn mình vô tình gặp thôi” nó nói dối, rồi nhanh chóng chớp lấy cơ hội chuyển máy qua cho DUY “ cậu muốn nói chuyện với DUY không? Tôi đưa máy cho DUY nè” rồi mặc cho KHOA ú ớ đầu dây bên kia, liền phóng điện thoại đưa cho DUY.
DUY nhận máy, nói gì đó với KHOA rồi cúp máy.
“cô cũng thấy đó, hình như hắn thích ‘HẢI’ rồi” DUY phán.
Nó cúi gầm mặt, chợt hình ảnh nụ hôn hôm đó hiện về.
“đương nhiên! Hắn sao biết được người bên cạnh mình lại là con gái chứ! không những vậy còn là TRNAG THƯ, cô nghĩ đi, nếu hắn biết thì sẽ như thế nào hả?” DUY nói.
Tim nó đập thình thịch, lại là uy hiếp đây mà.
“cậu muốn gì?” nó hỏi lại.
“ngày mai, hãy trờ về trường với tôi” DUY nói, nó ngạc nhiên, lâu lắm mới được về nhà, tại sao lại phải trở về sớm như vậy chứ?
“quyết định vậy đi, ngày mai, hẹn gặp lại trên trường” DUY nhìn ra phía sau, rồi đội mũ vào “hình như ‘họ’ tới rồi, không muốn rắc rối thì chạy nhanh lên” rồi phóng xe như bay giống hồi nãy.
Nó đang ngẩn ngơ, khó hiểu nhìn ra phía sau, gần như phát hoảng khi thấy xe cảnh sát.
“tên chết tiệt” nó ch-ửi thầm, rồi rồ ga chạy đi.
Hôm sau, nó lẳng lặng dọn dẹp về trường.
Khi đang trên xe, nó mới dám gọi điện cho HUY, bảo là mình có việc phải đi trước.
Quăng đt lên ghế, nó ngả người ra sau. Sao tên DUY lại kêu nó về trường chứ? để làm gì nhỉ? Hừ! nó phải nghe lời thôi, nếu không muốn ảnh hưởng đến công ty ba nó, thậ sự, nó không ngừo có ngày chuyện trả thù dường như đơn giản vậy phải rắc rối như thế.
2 tiếng sau, trường BOY đã ở ngay trước mặt, vì là kì nghỉ, nên sân trường vắng lặng, lớp học không một bóng người, kể cả khu nội trú cũng không có ai, chỉ lác đác vài tên không muốn về nhà thì còn ngồi đâu đó tự kỉ. (giống tên KHOA-hắc hắc)
Kéo va li trên hành lang để về phóng, nó chán nản, thời gian quý báu được bên ba mẹ yêu dấu, thế mà phải hy sinh vì chuyện gì đâu không, nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao, nghĩ vậy, tiếng thở hắt của nó càng rõ.
Chợt phía trước nó có ai đó chặn lại, nó không buồn ngước mặt lên để xem đó là ai, chỉ chán nản đi vòng qua, thế đấy, cả người khác cũng muốn làm nó mệt mỏi.
“bộp”
‘người lạ’ kia chợt nắm tay nó lại.
Rồi ôm nó, nó bổng nghẹt thờ.
“cậu đây rồi! DUY nói đúng, cậu về trường thật rồi”
Nó tròn xoe mắt, thì ra là KHOA.
“cậu…cậu buông ra trước đi…tui…tui khó thở rồi” nso đỏ mặt, lúng túng nói.
KHOA buông nó ra, nắm chặt 2 vai của nó.
“đưa điện thoại của cậu cho tôi” KHOA nói. Nó nghệch mặt, KHOA cười.
“tôi rút kinh nghiệm rồi! phải lưu số điện thoại của cậu thôi, nếu để giống như vừa rồi chắc tôi chết mất”
Nó càng khó hiểu, tên này đang nói gì vậy nè, nhưng lười suy nghĩ, nó cũng đưa điện thoại cho KHOA.
Đang bấm điện thoại, chợt KHOA nhớ điều gì đó, nhìn nó.
“chuyện hôm bữa….tối hôm đó…hình như tôi có làm gì với cậu thì phải”
“khụ khụ…” nó ho sặc sụa “cái…cái gì…làm gì…là làm gì chứ” nó hét toáng lên, đỏ ửng cả mặt, thấy vậy KHOA cũng đó mặt.
“tôi….không cố ý…không cố ý thật đó”
Mặt nó đỏ như gấc.
“nè…nè! Không có gì hết…cậu với tôi không có hun nhau đâu…chết!” nó bịt miệng lại.
‘ngu rồi’ nó thầm nghĩ.
Thấy nó như vậy, chợt KHOA cười lớn.
“vậy mà nói không có gì!”
Đến giờ, mặt nó đã đỏ lắm rồi, nó cầm va li, chạy về phòng. Lúc này, KHOA mới bằng tỉnh! Nó thừa nhận…cậu vui vậy sao? Thật….tối hôm đó…hôn thật à?