Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 03:36:00 - 26/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#29 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 21:45 » @202261

chương 28
“anh tên gì?” cô gái đó hỏi nó.
“à! Mình tên là HẢI, hân hạnh được biết!” nó cười gượng gạo, mắt vẫn không ngừng nhìn ông tài xế và lon bia trên tay ông ta.
“em tên NHIÊN” cô gái đó cười lại với nó, nó gật đầu, chợt cô ta đưa ra trước mặt nó một cục kẹo.
“tặng anh! coi như là quà làm quen”
Nó có phần hơi ngạc nhiên, nhận lấy cục kẹo, nó cảm thấy có cảm tình tốt với cô gái này, nếu nó là con trai thật thì có lẽ sẽ bị tiếng sét ngay.
Sau một hồi nói chuyện, nó mới biết tất cả mọi người ở đây đều là “người nhà” của KHOA. Nói nôm na, khi làm đại ca trong trường, KHOA quen họ , những người đa phần đã bỏ học. nhưng theo những gì cô gái kia nói, họ rất là tốt, không phải đụng ai cũng đánh, KHOA và họ xem như là anh em, nên được gọi là “người nhà”. Khoảng vài tháng 1 lần, KHOA tổ chức một chuyến đi biển với họ. còn NHIÊN là em họ của KHOA, cũng có phần quen biết với họ, theo NHIÊN nói, đây là lần thứ hai cô đi chung với nhóm người này.
“ra là vậy” nó gật gù hiểu chuyện, hèn chi tên này hôm nay lại “tốt bụng” lôi nó dậy.
“anh được anh KHOA dẫn theo vậy chắc cũng khá thân với ảnh đúng không?”
NHIÊN nghiêng đầu, nụ cười tỏa nắng đó không ngừng xuất hiện trên gương mặt cô nàng.
Nó chợt chùng xuống. thân với hắn? không! Nó chỉ đang trả thù thôi, rồi nhìn hắn đang cười đùa với anh em ở cuối dãy ghế, mắt nó như phủ sương. Đó chỉ là giả tạo! hắn không ngần ngại cầm gậy đinh đánh người khác thì làm sao có thể cười được vậy chứ? hài!
“anh bị gì vậy?” NHIÊN lay nó khi thấy nó im lặng quá lâu, nó luýnh quýnh.
“à à! Chắc vậy! hì! Bọn anh ở chung phòng mà” nó gãi đầu, phải xưng hô với một đứa con gái khác là anh thì thật kì lạ.
“anh…dễ thương quá!” NHIÊN nói, nở nụ cười.
Nó phút chốc đỏ mặt, một đứa con gái khen thằng con trai mà lại…tỉnh như vậy sao? Nó liền bối rối à một tiếng.
Cô nàng liền quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nó thở phù, sao lại có con gái như vậy chứ? thật đáng ngưỡng mộ.
No ngồi lẳng lặng nhìn vào trong xe, nó không dám nhìn ra cửa sổ để khỏi nhìn thấy mặt NHIÊN. Không khí trong xe ồn ào thật, lại hòa cùng tiếng động cơ xe không ngừng. nhưng đúng là thứ gì lặp lại mãi cũng thành nhàm chán, mặc dù ồn là thế, nhưng cơn buồn ngủ của nó đã trở lại, nó ngáp một cái rõ to. Nó không khách sáo bởi cũng chẳng ai để ý đến nó cả. mắt nó lim dim, nó dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, dần dần đi vào cơn mơ.

“anh HẢI! tới nơi rồi”
“ưm! Tui ngủ…cho tui ngủ” nó khẽ cục cựa mình, vẫn không chịu mở mắt. nghĩ mình đang nằm trên giường, nó lăn qua để tránh tiếng nói. Ngay lập tức, môi nó chạm sàn xe!!!
“rầm”
“um….h…” nó rên rỉ, ngồi dậy ôm hặt mũi lại, không khéo máu chảy rồi. lúc này nó mới chịu mở mắt, nhìn xung quanh, thấy khung cảnh thật lộn xộn với lon bia vứt bừa bãi lung tung, nhưng tuyệt nhiên lại không có một ai, trừ NHIÊN ra.
Nó nghệch mặt khi thấy cô nàng đang ôm bụng cười, nghĩ đến chuyện vừa rồi, nó xấu hổ. nhìn ai đó chụp ếch, không cười vỡ bụng là may!!!
Nó xụ mặt xuống, hình như mũi đã chảy máu thì phải, nó càng lấy tay bịt chặt mũi, thở bằng miệng, thấy cô nàng kia cứ cười, nó bực dọc.
“cười…cái…gì…chứ?”
“HA HA HA HA!” NHIÊN càng cười lớn khi nghe cái giọng ngọng ngọng của nó khi lấy tay bóp mũi lại. (cái này chơi cũng vui^.^)
Nó dậm chân một cái, hướng về cửa xe đi thăng.
“khoan! Em xin lỗi…tại…ha ha…tại buồn cười quá! Anh đứng lại đã, để em…ha ha…em có đồ y tế” NHIÊN tiến lại gần nó. nó xụ mặt, giờ xuống xe chưa chắc tìm được bông băng, thôi thì ở trên xe vậy.

Nó xụ mặt, giờ xuống xe chưa chắc tìm được bông băng, thôi thì ở trên xe vậy. nó đứng yên cho NHIÊN sơ cứu cho cái mũi đáng thương của nó.
“HA HA HA HA HA HA” NHIÊN lại ôm bụng cười, bởi gương mặt như con heo của nó . nó nhíu mày, cô nàng này cười gì mà cười hoài vậy, mà lại cười trên nỗi đau của người khác. Nghĩ vậy mặt nó lại đỏ bừng bừng, mang tí tức giận xuống xe, nó đùng đùng bước đi.

“rào rạt”
Nó chợt khựng lại, trước mặt hiện là biển.
Một khoảng không màu xanh trước mắt khiến nó phải lặng người, sóng trắng tha hồ liếm bãi cát vàng ngọt lịm, phía chân trời không một giới hạn, không thấy gì ngoài cái nền màu xanh bất tận.
“HẢI, cậu đây rồi, tôi tìm cậu nãy giờ” hắn đặt tay lên vai nó.
Nó từ từ quay mặt lại, gương mặt nó lờ đờ, nổi bật là…miếng gạc trắng ngay mũi. Hình ảnh không mấy đẹp đẽ nhưng…có phải tại gió biển không mà nó lại thành vô cùng dễ thương dưới mắt hắn. hắn mím môi…tim hắn lại đập lỗi nhịp…
“tôi…tôi…a! chân tôi dính cát…” hắn liền quay lưng lại, tiến về phía đám người nhộn nhịp ngay kia.
Nó thộn mặt, nhìn xuống dưới chân hắn, buòn cười! hắn đang đi chân đất…lấy gì mà không dính cát được nhỉ?
“này chờ tui!” nó nói với theo, xong nhanh chóng chạy theo hắn.
Hội người đang bày biện đồ ăn, giờ nó mới để ý còn có vài cô nàng trong mấy bộ đồ sexy, họ đang cười đùa với những người đàn ông còn lại. kì lạ, nó rùng mình, nó không mấy thiện cảm với những người này. Mà tại sao nó lại ở đây nhỉ? Tính quay sang hỏi hắn, nhưng hắn hình như lại bị lôi vào mấy lon bia rồi, nên thôi.
Thu mình tại một góc khác, nó lẳng lặng nhìn biển. ước gì LÂM ở đây nhỉ? LÂM, chẳng phải nghĩa là rừng sao? Nó mỉm cười, rừng với biển…



“anh HẢI sao ở đây? Vào ăn đi chứ?” NHIÊN ở đâu xen vào vòng suy nghĩ của nó, cô nàng nói rõ to, khiến những người còn lại chú ý đến nó.
“nhóc này là ai đây KHOA? Sao lại mang con nít tới chứ?” một người con trai tóc dựng đứng chỉ vào nó.
Con nít? Nó giận đùng đung, đỏ cả mặt, định đốp lại thì đã bị KHOA kéo lại.
“đây là bạn cùng phòng với tôi, hiền lắm đấy, mấy anh đừng ăn hiếp tội nghiệp” rồi nguyên đám phá lên cười, đến lúc này, mặt nó càng đỏ. Nó hất tay KHOA ra, hất mặt, nó mà ra tay thì dẹp gọn mấy người chỉ trong 10 phút nhá!
“hey nhóc, gương mặt này là sao?” tên tóc dựng đứng kia xoa xoa đầu nó.
“ya! Tui không phải là nhóc” nó hét lớn, họ lại càng cười. nó choáng váng, nó muốn về trường, nó đang ở cùng đám nào thế này, cười cười lúc nào cũng cười.
Nhưng nó chợt nhận ra…KHOA cũng cười….đúng…hắn cũng cười!
Nó luôn cho hắn là một kẻ giả tạo, tại sao khi bên nó, hắn lại cười nhiều vậy chứ? giừo lại thêm câu hỏi, tại sao khi bên những người này, những người hắn cho là người thân…hắn cũng cười rất rất là nhiều. tại sao?
“chưa gì thộn mặt ra rồi, thôi lại đây ăn đi nhóc!” người kia lại nói, kéo nó xuống cái thảm đã đầy đồ ăn.
Nó phụng phịu, thay chữ nhóc cho nó được không?
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15779

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15779-28.html#p202261

Quay về Thơ, truyện ngắn