chương 30
Chiếc xe dần lăn bánh, mặt nó áp sát vào cửa sổ, không như hồi sáng, không khí trong xe bây giờ rất im ắng, chỉ có tiếng ngáy của mấy gã đàn ông kia thì vang lên đều đều. Nhưng hắn không ngủ, nó biết, hắn đang nhìn nó chằm chằm. Vì vậy mà nó nhất quyết dán mắt vào khung cảnh bên ngoài, nó không dám nhìn hắn, hôn, sao hắn lại hôn nó, để bây giờ phải khổ sở thế này.
Hắn là gay thật sao?!?
Thật là kinh hoàng!?!
“anh HẢI, anh ăn singum không?”
Nhiên đưa ra trước mặt nó một thanh singum, nó nhìn rồi khẽ lắc đầu. Nhiên phụng phịu.
“sao nãy giờ anh không nói gì vậy?”
Nó nhíu mày, chẳng lẽ sáng giờ nó nói nhiều lắm sao? Nhưng Nhiên không chú ý đến cái nhíu mày của nó, chợt cô nàng ôm cánh tay của nó, dựa đầu lên đó, nó lại đỏ mặt.
“em đang làm gì vậy?” nó lúng túng.
“sao? Anh không nói gì thì em ngủ, nể tình sáng giờ em giúp anh băng bó , cho em mượn vai tí đi” Nhiên nói.
Chưa được sự đồng ý của nó, cô nàng đã nghiêng đầu đè lên vai nó ngủ, nó hít thở thật mạnh, mặt không ngừng đỏ, khi vô tình liếc mắt qua hắn, liệu có phải ảo giác không mà mặt hắn có vẻ tức giận. Nó nghệch ra, người bị cưỡng hôn là nó đấy nhé, sao lại có chuyện hắn trưng bộ mặt tức giận ra chứ, cứ như nó cưỡng hôn hắn không bằng.
Nó không quan tâm nữa, mắt lại hướng ra khung cảnh bên ngoài, đầu dựa vào cửa sổ, xe vẫn cứ chạy, đường gồ ghề, đầu nó đôi lúc đập vào cửa sổ đau điếng, nhưng nó đang rất mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, và không có ý định mở ra.
Nó thấy thật nhẹ nhàng, trong mơ nó thấy hắn, hắn đứng trước biển, tay hắn dang ra đón gió. Hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tinh khiết đến dễ chịu, nó có cảm giác hắn đang hòa vào những tia nắng kia.
Rồi hắn quay đầu lại nhìn nó, hắn mỉm cười, nụ cười đẹp lắm, nó có cảm giác mặt mình đang đỏ lên. Nó chỉ dám đứng đó, nhìn hắn chằm chằm.
“tới đây” hắn mấp máy môi.
Nó lưỡng lự, không hiểu có cái gì đó ngăn cho nó đến với hắn. Nhưng hắn đưa tay mình ra, hướng về nó.
“đến đây đi” hắn lại nói.
Nó nhíu mày, rồi bàn tay rụt rè, khẽ đưa ra, định nắm lấy tay hắn.
“cậu không đi đâu cả” Lâm bất chợt từ đâu xuất hiện, cậu ôm nó vào lòng.
“đừng phá chuyện của tôi, buông Hải ra” hắn nhíu mày, tia mắt dữ, rồi lao lên, nắm lấy tay nó, lôi về phía hắn. Lâm cũng quyết ăn thua, nắm bên tay còn lại, kéo nó về phía mình.
2 bên giằng co, nó hốt hoảng, sợ hãi có, sao cảnh này…quen vậy nhỉ?
Rồi 2 tên đó lao vào đánh nhau, nó chỉ dám đứng bên ngoài, rồi nó cảm thấy dưới chân nó mềm mềm, nhìn xuống, thì ra một con mèo đang cạ vào chân nó, nhưng…nó điếng người…con mèo đó sao lại mang gương mặt của tên Duy.
“cô phải nghe theo tôi, phải nghe theo tôi, phải nghe theo tôi…làm cho họ đánh nhau đi, họ càng đánh, tôi càng có lợi, tốt nhất là đánh đến nỗi giết chết lẫn nhau đấy…đánh đi….đánh đi…HA HA HA”
Con mèo đó cười…nó đang cười…không những vậy còn nói nữa. Nó ôm đầu.
“BIẾN HẾT CHO TÔI”