chương 31
“cậu sẽ theo ai hả?”
Cuối cùng 2 người cũng để nó lên tiếng, nhưng sao lại là câu hỏi khó đến vậy chứ? Nó đang choáng váng, mặt mày xây xẩm vì bị kéo, nay bị câu hỏi kia đánh một đòn chí mạng!
Làm ơn! Hỏi nó gì cũng được, ngoài câu này được không?
“tôi…tôi…” nó mấp máy môi, hình như…theo bên nào…nó cũng chết!
Nếu theo hắn…chết chắc! làm sao đối mặt được với hắn chứ?
Còn nếu theo Lâm!
Nó không dám tưởng tượng, có thể hắn sẽ tức giận mà giết nó mất!
Còn bỏ chạy thì sao? Nếu giờ, nó làm bộ mặt tức giận, hất tay 2 người một cách cự tuyệt như trên phim, rồi hét thật to “đừng làm phiền tôi nữa!”. Sau đó bỏ chạy thật nhanh…cách này được nhất đấy!
Nhưng khi cuối xuống nhìn cái chân bị thương đang quấn băng nặng gần cả kí của mình…nó lại lắc đầu!
“hãy làm theo ý cậu muốn, tôi sẽ bảo vệ cậu” Lâm thì thầm với nó.
Nó cảm thấy một chút an toàn, ngước mặt lên nhìn Lâm, sự an toàn đó tăng lên gấp bội. Nhưng khi nhìn hắn, nó lại cảm thấy nghẹt thở. Dường như đâu đó trong đôi mắt sâu thẳm ấy, có sự van nài, van nài hãy chọn hắn đi, hãy tiến về phía hắn, đôi mắt đảm bảo hắn sẽ không làm gì nó đâu.
Nó mím môi, nó nhìn xoáy vào mắt hắn, nhìn kĩ lắm, nó đắm đuối trong đó cho tới khi…nó thấy tay nó đã buông tay Lâm…cho tới khi…nó vô thức đi cà nhắc về phía hắn…trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm.
Hắn không chậm một giây, nhìn thấy hành động này của nó, nhanh chóng kéo nó về phía mình…không! Hắn cõng nó trên lưng bước đi thật nhanh.
Lâm…cậu đứng đó…hụt hẫng….tại sao cậu lại hụt hẫng? tại sao cậu lại cảm thấy buồn như vậy? không biết! Nhưng cảm giác khó chịu này…cậu biết! Nó giống như cảm giác khi đó…khi mà cậu biết…Diệp chọn hắn…cô ấy đã chọn như vậy…tim cậu đã đau…và bây giờ, cậu lại đau thêm lần nữa, khi biết nó chọn hắn.
…
“cậu…cậu đi đâu vậy?” nó hốt hoảng.
Mọi hành động của nó hoàn toàn vô thức, cho tới khi nó thấy mình bị nhấc bổng lên một cách bạo lực. Nó muốn khóc quá! Nó hối hận rồi, nó nên lao về phía Lâm, chứ không phải tên này! Đến giờ, nó hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại làm vậy?
Nhìn mái tóc nâu của hắn từ phía sau, chúng cứ phập phồng theo từng nhịp chân của hắn, mùi thơm lan tỏa, bất chợt nó hít một hơi, rồi khiến tim mình xao động.
Mái tóc nâu đó…đang ở trước mặt nó…ước gì…nó đừng biến mất!
Nó lắc đầu mạnh, nó đang nghĩ gì vậy? Nó muốn xuống, cho nó xuống! Nghĩ thế, nó bắt đầu vùng vẫy, nó không biết phải làm gì, miễn là tứ chi động đậy cho hắn dừng lại thì nó làm nốt!
Chợt tới một góc tối, hắn dừng lại, thả nó xuống rồi ấn nó vào tường một cách bạo lực. Vì mọi việc quá nhanh nên nó không phản ứng kịp, cái chân nhói lên, nó gần như ngã về phía trước, nhưng hắn nhanh chóng giữ eo nó lại, khoảng cách cả 2 lại càng gần khiến máu dồn lên não làm nó muốn nổ tung.
Cái hành lang vắng lặng, hơi thở của hắn ngay trước mặt nó, nó nghe rõ mồn một, mái tóc nó khẽ rung khi chạm phải luồng hơi đầy mạnh mẽ đó. Mặt mũi càng đỏ, nó muốn lên tiếng nhưng lại không thể, nó nổ tung mất nếu máu cứ dồn lên não như thế này…thật sự mặt nó không thể đỏ thêm được nữa rồi! Làm ơn tha cho nó đi!
“tôi đã làm gì mà khiến cậu sợ như vậy hả?” hắn nói, phá tan cái không gian yên tĩnh, chỉ là giọng thì thầm thôi mà, sao nó có cảm giác cứ như là…đang nghe từ một cái lao rất lớn, không những vậy câu hỏi đó cứ dội đi dội lại lung tung trong đầu nó, làm nó khó xử.
Hắn…hắn hỏi vậy là sao hả? Cứ như nó là tội đồ, một kẻ đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi, rồi nó lại đừng xa làm danh kẻ bị hại đáng thương! Có phải ý hắn là vậy không?
Nó không biết làm gì, ngoài việc giương đôi mắt to nhìn hắn, miệng lưỡi khô khốc, không biết nói gì hơn.
“tôi…” hắn lấp lửng, gương mặt có vẻ khó khăn lắm để nói câu gì đó, nhưng rồi tới cuống họng thì bị chặn lại, hắn thở hắt ra.
“tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu, tôi hứa! Cho nên đừng xa lánh tôi được không?” hắn nói như van nài.
Nó ngạc nhiên, nuốt nước bọt ực một cái, xong chớp chớp mắt nhìn hắn.
“thật…thật là không làm gì tôi không?” nó hỏi lại, hắn liền gật đầu, nó vỗ vỗ ngực thở phào, nhưng để đề phòng, nó nói thêm.
“không được đứng gần tôi quá 10cm” nó nói, nhưng lại nghĩ, 10cm có đủ an toàn không? Nó mím môi, rồi đưa 2 ngón tay lên “không! Là 20cm!”
Hắn hơi sững người trước điều kiện đó, không những vậy còn nhận được ánh mắt kiên quyết của nó, cậu cười xòa, bước lùi lại một bước, buông tay ra.
“ok!”
Nó cười mỉm.
“vậy mới được chứ!”
Hắn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nó cũng thở phào, cứ như trút bỏ một gánh nặng nghìn kí, cơ mặt giản ra, có cảm giác như xuân đã về, mọi thứ bỗng nhiên thật dễ chịu.
Nó cười, hiên ngang bước về phòng, nhưng không ngờ gặp cái chân đau, hắn thấy vậy, chân tiến lên tính đỡ nó, nhưng cậu lại dừng lại, nhìn nó ngã nhào xuống đất.
“HA HA HA” hắn cười lớn, vang vọng cả hành lang.
Nó tức giận, xoa xoa mặt, rồi liếc hắn.
“thấy tôi ngã sao cậu không đỡ hả?” nó hét lớn.
“tôi không được đứng gần cậu 20 cm, nhớ không?” hắn nhún vai, nói xong còn bâng quơ nhìn đi chỗ khác, cứ như không thấy nó đang mệt nhọc đứng dậy.
Nó nhìn hắn, nguýt một cái rõ dài, tự nhủ, tôi không dựa cậu, thì dựa tường vậy, thiếu cậu tôi chết sao? Nghĩ thế nó men theo tường để tiến về phòng, nhưng nó không ngờ có một ngã quẹo phía trước, khiến bờ tường này cách bờ tường phía bên kia một khoảng 5m, nó nhắn mặt. Nó khẽ đưa mắt nhìn hắn, nhưng khi thấy cái vẻ thờ ơ của hắn cứ như không thấy gì nó lại tức, quyết không nhờ hắn để đi qua bên kia. Nhớ hồi ở cô nhi viện, nó chơi trò nhảy lò cò hay lắm nha, không chịu thua đâu!
Chỉ có điều…không phải vì lâu rồi không chơi lò cò không mà chỉ mới nhảy vài bước, mà nó đã loạng choạng.
“A!” nó la lên, nhắm mắt lại, chuẩn bị ‘ôm’ đất mẹ vào lòng tiếp.
Nhưng đã có một bàn tay đưa ra đỡ nó, bàn tay nhẹ nhàng kéo eo nó sát vào mình, rồi mỉm cười với nó.
“ngốc!” hắn nói, rồi giữ chặt eo nó , kéo tay nó quàng qua vai mình xong dìu nó bước đi trên hành lang dài.
Tôi chỉ ước cho hành lang này dài vô tận.
Tôi chỉ ước cho mình sẽ mãi mạnh mẽ để làm một bờ tưởng vững chắc cho cậu.
Tôi chỉ ước chúng ta sẽ mãi như thế này.
Tại sao cậu là con trai chứ?
Tại sao…tôi lại thích cậu?
Ừm! tôi chỉ có thể…đắm mình trong những điều ước thôi!