chương 32
Thời gian nghỉ cũng qua, nó ít gặp Lâm hẳn. Đôi chân giờ đã lành, nó siêng tới căn tin để gặp được cậu ta. Sao nó đi tìm Lâm nhỉ? Nó không biết, chỉ cảm giác hình như lựa chọn của nó hôm đó đã khiến cậu buồn thì phải. Nhưng nó lại cốc vào đầu mình, nghĩ vậy nó phải nó nâng cao giá trị bản thân quá không? Nó đã là gì của cậu ta đâu chứ? Chỉ là bạn bè không gặp, nhớ thôi! Ừ! Chắc vậy rồi, bạn bè tìm nhau có gì đâu nè! Nghĩ thế, nó trưng ra nụ cười cực ngố.
“chóc”
“em kia! Có nghe giảng không hả? Sao lại cười thế kia? Em đang giỡn mặt với tôi à?”
Hồn nó về với thân xác, nhưng lại không khiến nó đỡ ngố hơn tí nào, nó há miệng, nhìn xung quanh ý hỏi chuyện gì đang xảy ra thế kia? Khi không nó lại bị ‘ăn’ phấn là sao? Nhưng khi gặp bộ mặt tức giận của ông thầy toán, nó liền giật mình.
“em…em xin…”
Chữ ‘lỗi’ chưa kịp thốt ra, nguyên một giả lau bảng đã ụp lên mặt nó, đấy là kết quả cho việc làm mặt ngố với giáo viên…lần 2!
Nó gỡ khắn lao bảng xuống, ho sặc sụa, nhưng lại không quên nhe răng ra cười với thầy toán, mong thầy tha lỗi cho nó. Khỏi nói cũng biết là nụ cười đó không cứu vãn được gì cho nó bởi nụ cười đó cũng bị ông thầy ném vào tội ‘vô lễ với giáo viên’.
Nó ức chế, sao lại như vậy chứ? Nó đã cười một cách rất chân thành và nhiệt tình mà! Trên đường về phòng giám thị chịu tội, nó ghé qua phòng vệ sinh để rửa lớp phấn mà ông thầy tặng cho. Nó không khỏi giật mình, nhìn thế nào thì cái mặt đầy phấn này rất ngố. Tim nó đập thịch một cái, rồi kéo khóe môi lên làm lại nụ cười ban nãy.
Nó nước mắt 2 hàng trong lòng, nhìn nụ cười ngố đó nó còn có cảm giác bị sỉ nhục chứ nói chi người khác, nó xụ mặt, vặn vòi nước, tay không ngừng hất nước lên mặt để rửa đi lớp phấn.
Khi nó ngước mặt lên, chợt thấy Lâm bước vào. Nó vui mừng, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn! Tại sao không gặp ở hành lang, hay nhà ăn…mà lại gặp nhau ở cái nơi nhạy cảm như vậy chứ?
Nó không dám níu Lâm lại, bởi học sinh mà vào đây thì chỉ là…cần giải quyết ‘đại sự’ thôi. Nó suy nghĩ, tên Lâm này nhìn bình thường cứ như thần, nhưng bây giờ, gặp cậu ở đây, chứng tỏ cậu cũng chỉ là người bình thường nhé! Nó không thể không cười khi nghĩ đến việc đó, đương nhiên cái cười khúc khích đó đập vào mắt Lâm, cậu liền nhíu mày, nhìn xung quan thấy không có ai, liền nói.
“cô là con gái đấy, nếu không muốn đi ra vậy có cần đến gần đây quan sát không?”
Nó đỏ mặt!
Nó lao ngay ra ngoài, còn nhanh hơn cả siêu nhân!
Nó nghe tim mình đập dữ dội, thở hồng hộc, xong ôm mặt! Xấu hổ quá đi!
Đương tự gặm nhắm tội lỗi của mình, cánh cửa phòng vệ sinh mở, Lâm thong thả bước ra.
“khoan đã!” nó nắm tay Lâm lại.
“chuyện gì?” Lâm bình tĩnh đáp lại.
Nó có cảm giác như bị mắc nghẹn, sao vậy chứ? Bình thường lúc tìm cậu ta vốn có rất nhiều điều để nói, nhưng sao giờ trong đầu lại sáo rỗng, chất xám dường như bị rút hết, các dây thần kinh thì không chịu hoạt động.
2 người nhìn nhau một hồi, cuối cùng nó cũng mấp máy môi.
“cậu thoải mái chứ?” nó cười tươi.
…
Giờ, không chỉ có nó, mà Lâm còn đỏ mặt!
Còn nó, nó hận là không thể biến ngay lập tức, hoặc là Lâm không còn trước mặt nó, hoặc là nó không còn đứng trước mặt Lâm!
Ya! Xấu hổ quá đi!
Lâm từ từ…gỡ tay nó ra, xong cậu đi một mạch, nó không dám níu kéo người ta, khi bóng Lâm đã khuất ngay ngã quẹo, nó cốc đầu mình, ức chế nhảy tưng tưng! Huỳnh Trang Thư! mày vừa làm gì, vừa làm gì, vừa làm gì vậy hả? mày đáng chết ,mày đáng chết ,mày đáng chết! Sao chuyện mất mặt như vậy mày cũng dám nói ra là sao? Mày ngu ngu ngu ngu nhất quả đất mà! Không! Là ngu nhất nhất nhất nhất cái hệ mặt trời này…à! Không khéo là vũ trụ mất!
“hu hu! mất mặt quá!” nó than vãn, xong ngoan ngoãn tiến về phòng giám thị, có thể sau khi bị phạt nó sẽ thấy tâm hồn thanh thản hơn sau những tội lỗi mà nó đã gây ra. Mong nó được tha thứ!
Nó đi, không biết Lâm chỉ đứng sau ngã rẽ kia, cậu lén nhìn tất cả, hành động trẻ con của nó khiến cậu phì cười. Rồi khi biết chắc nó đã đi thật rồi, cậu cũng nhấc chân tiến về lớp, miệng khẽ ngân nga huýt sáo, hôm nay tâm trạng thật tuyệt!
Giờ ra chơi, nó bước trên hành lang, ai nhìn nó cũng cười khúc khích, có thằng không nể gì, cười lớn càng làm nó thấy xấu hổ hơn!
Chẳng là…trước ngực nó đang treo một cái bảng với một hàng chữ to đùng trên đó: ‘EM XIN HỨA KHÔNG LÀM MẶT NGỐ NỮA!’. Hình phạt là nó phải đeo cái bảng đó cho hết ngày hôm nay, nó thầm than , quả là hình phạt dã man của thế kỉ, nếu có cuộc bầu chọn, nó sẽ bầu cho hình phạt đánh vào danh dự này!
“cậu…cậu…HA HA HA!” hắn đứng trước mặt nó, mới đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó không kiêng nể gì, cười một tràng rõ to.
Nó tức giận, gần như cảm nhận được 2 tai đang xì khói trắng.
“cười gì chứ!” nó hét lớn, xong bỏ đi thật nhanh.
Đáng ghét! Nhìn người khác bị vậy đáng cười lắm sao? Sao nó lại dính vào mấy chuyện không hay ho như vậy chứ? Ya! Hôm nay là ngày gì sao mà nó xui xẻo vậy nè? Toàn là gặp những chuyện xấu hổ! Mà toàn là xấu hổ với đẳng cấp ‘để đời’ chứ chẳng chơi!
Chân nó vô thức bước, không hiểu từ lúc nào đã đứng trước rừng cây, nơi mà Lâm hay đến để ngủ. nó nghiêng đầu, có khi nào….
Chân nó tiến vào, đúng như nó nghĩ, Lâm đang vắt mình trên cành cây ngủ ngon lành, nó phì cười! Sao có thể ngủ như vậy được chứ? không khéo té như chơi! Nhưng nó cũng không dám gọi cậu ta dậy, liền quay lưng lén lút bỏ đi.
“đứng lại!”
Chưa kịp thực hiện một bước, nó đã bị Lâm kêu lại, nó quay qua nhìn Lâm, không thiếu nụ cười trên môi.
“hề hề! chào! Cậu tỉnh rôi”
Lâm không hề chú ý tới nụ cười đó, cậu nhảy xuống, bâng quơ nói.
“ngủ trên cành cây rất khó chịu”
Nó liền gật đầu đồng tình.
“vì vậy cô phải làm gối cho tôi” Lâm cũng bâng quơ nói.
Nó thì nghe như sét đánh ngang tai! Nhưng nghĩ lại hành động xấu hổ hồi sáng, nó liền lật đật đi lại, ngoan ngoãn ngồi làm gối cho cậu ta gác đầu ngủ.
Cũng như lần trước, chuông reng báo hiệu giờ vào học cũng đã vang lên lâu rồi, nhưng cái tên đang nằm ngủ ở đây lại không có ý gì là muốn tỉnh dậy về lớp cả.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, vẫn đôi mắt dài buồn xa xăm, vẫn hàng mi rung rung trước gió, vẫn sóng mũi cao, vẫn đôi môi mỏng. Như lần đầu, nó vẫn nhìn hoài, không thể rời được.
“nhìn đủ chưa?” chợt đôi môi mỏng kia nói, nó giật mình như bị bắt quả tang vì bị trọng tội nào đó.