Social Anxiety
Tôi bị mắc chứng Ám ảnh sợ xã hội.
Đó là điều bác sĩ đã nói với tôi. Tôi thường cảm thấy mình hay phải cố gắng và tránh xa việc tiếp xúc với người khác. Đó là vì có vài người khiến tôi cảm thấy kì lạ. Tôi không biết tại sao lại thế, nhưng có điều gì đó mà tôi không thích về họ.
Đó không phải là chuyện thường xảy ra. Tôi có thể biểu hiện bình thường xung quanh những người tôi gặp gỡ. Chúng tôi có thể có những cuộc trò chuyện thú vị. Tôi nghĩ mình thuộc tuýp người mà người ta thích được làm quen. Những vấn đề thật sự bắt đầu khi họ xuất hiện.
Nếu tôi dành đủ thời gian ở bên ngoài, tôi sẽ luôn chạm trán với một trong số họ. Điều này là không thể tránh khỏi. Họ trông như người bình thường, nhưng lại có chút gì đó khác biệt. Có điều gì đó không ổn. Tôi biết điều này nghe có vẻ vớ vẩn. Bạn sẽ nghĩ rằng, cũng như các bác sĩ bảo, rằng tôi mắc chứng Ám ảnh sợ xã hội và nó khiến tôi có cảm giác như vậy với mọi người. Tôi cũng nghĩ như thế. Ít ra thì, tôi đã nghĩ vậy cho đến hết ngày hôm qua.
Tôi có một người anh trai tên John. Anh ấy rất quan tâm tôi. Anh ấy đã nhiều lần cố gắng giúp đỡ tôi về chuyện này, và giúp tôi hòa đồng với xã hội trở lại. Một người bạn của anh ấy mở một buổi tiệc tối hôm qua. John nghĩ sẽ rất tốt nên tôi đi cùng.
Thông thường thì tôi sẽ không đi cùng với anh ấy. Các buổi tiệc tùng không phải là việc tôi quan tâm. Việc đi lòng vòng và gặp gỡ những người trong đó khiến tôi cảm thấy bối rối hơn bạn nghĩ. Nhưng hôm qua, vì một lí do nào đó, tôi đã có đủ dũng khí để đi cùng với anh ấy. John sẽ đến đón tôi ở căn hộ trước khi buổi tiệc bắt đầu khoảng 30 phút.
Khi đến giờ, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thậm chí đã phải loay hoay thử bộ đồ đẹp mà tôi hiếm khi mặc. Tôi đang ngồi trên ghế sô pha khi chuông cửa vang lên. Tôi đứng dậy và ra khỏi căn hộ, nhưng trước khi ra ngoài, tôi nhìn trộm qua cái lỗ nhỏ trên cửa. Nhìn qua nó mỗi khi có ai tới nhà là thói quen của tôi.
Tôi áp mắt tới sát cái vòng tròn thủy tinh nho nhỏ trên cửa và nheo mắt lại. John đang ở ngoài kia. Tôi đặt tay lên nắm cửa, nhưng rồi dừng lại. Có điều gì đó không ổn. Không có gì đặc biệt, không có gì cụ thể để miêu tả nó qua câu chữ cả. Anh ấy trông bình thường. Nhưng lại toát ra một cảm giác khiến tôi cảm thấy khó chịu. Anh ấy cho tôi cái cảm giác giống như họ.
Tôi lùi lại vài bước từ cánh cửa và tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. John gọi tên tôi từ bên ngoài. Tôi đứng đó vài phút trong khi anh ấy vẫn tiếp tục nhấn chuông cửa và gọi tôi ra. Anh ấy lầm bầm điều gì đó tôi không nghe rõ và rời đi.
Tôi trở về phòng mình để bình tâm trở lại và bắt đầu cảm thấy hối lỗi. Tôi đã đồng ý để anh ấy tới đón mình và rồi từ chối đi cùng. Tôi bắt đầu nghĩ về điều mà bác sĩ đã nói với mình – rằng nỗi sợ giao tiếp xã hội của tôi đã khiến tôi cảm thấy lo lắng vẩn vơ với những người xung quanh. Giờ thì nó đang diễn ra với chính anh trai của tôi. Không lẽ tôi sẽ như thế nãy mãi mãi sao? Tôi quyết định rằng mình phải mạnh mẽ lên. Tôi nhấc điện thoại lên và nhắn tin cho anh mình.
Anh có thể tới đón em lần nữa không? Em sẽ đến buổi tiệc.
Sau vài phút, tôi nhận được tin nhắn. Là của John.
Dĩ nhiên rồi! Xin lỗi vì anh chưa đến chỗ em. Không bỏ em đâu mà lo. Đang ở trạm xăng này.
Tôi đứng hình sau khi đọc tin nhắn. Tôi gửi tin trả lời anh.
Ý anh là sao, anh chưa tới ư? Anh vừa mới ở trước cửa nhà em mà.
Một lúc sau đó, tôi lại nhận được một tin nhắn khác.
Anh đi hơi trễ và vừa dừng lại ở trạm xăng. Anh không hiểu em đang nói gì. Em chắc mình ổn chứ? Uống chút gì đó trước khi đi tiệc để bớt lo lắng đi.
Cuối cùng tôi đã hủy cuộc hẹn với anh ấy. Tôi quá lo lắng bởi chuyện vừa xảy ra. Tôi mất cả đêm để nghĩ ngợi về nó. Về việc mà bất cứ ai ở bên ngoài căn hộ của mình khiến mình có cảm giác ấy. Về việc như thế nào mà kẻ đó không phải anh trai của tôi.
Đó là khi tôi nhận ra rằng bác sĩ đã sai. Tôi không mắc chứng bệnh Ám ảnh sợ xã hội. Tôi có một khả năng, cũng có thể là, một lời nguyền. Có những kẻ đó ngoài kia. Chúng hành động như những người bình thường, nhưng chúng lại không phải người bình thường. Chúng muốn đánh lừa bạn. Chứng thậm chí sẽ mạo nhận cả gia đình của bạn. Vì một vài lí do, tôi có khả năng nhận diện được khi gặp chúng. Nhưng đa số mọi người thì không thể. Có lẽ bạn cũng không.
Dù chúng là bất cứ thứ gì, tôi không nghĩ mục đích của chúng là tốt. Nhưng chúng ở khắp mọi nơi. Chúng đang ở xung quanh bạnh, còn bạn thì chẳng hề nhận ra.