- Không phải vậy đâu, Tobi!
Tuy nhiên, Oanh thấy cay mắt. Lâu lắm rồi mới có một người đàn ônglàm cho Oanh cay mắt.
- Có lẽ cô gái đơn độc đó không chịu đựng nổi những tổn thương đã qua và cuộc sống lạnh lùng nơi xứ người, đành phải trở lại quê nhà. Sống ở xứ lạ một mình là phảichịu đựng và đấu tranh ghê lắm. Như Oanh bao năm qua vậy đó, vì tương lai của con mà phải sống thôi... Cô như nói với chính mình.
*
Hơn 8 giờ tối mới tìm ra đường vềnhà. Minh phải chỉ đường cho Tobiqua điện thoại. Phương thì thầm với Minh khi thấy Tobi lẽo đẽo theo Oanh vào nhà:
- Anh chàng này là sao đây?
Tobi chào vợ chồng Minh, rồi chợt kêu lên khi vừa vào phòng ăn:
- Trời, mùi phở thơm quá, hôm nay tôi có lộc ăn, thật bõ công lặn lội đưa người về. Lại có gỏi cuốn chấm mắm nêm nữa, đúng món ruột của tôi!
Phương ngớ người trước phát ngôn tiếng Việt của Tobi. Oanh cười thầm, không giải thích, cô đem nước cam ra bàn. Minh ngăn lại:
- Sao lại uống nước cam? Có chai Hennessy Cognac chị mang từ Đức qua, mình phải nhậu một bữa cho đáng chứ!
Oanh xắn tay vào bếp, trụng bánh phở, gắp chút giá cho vào tô của Tobi.
- Phở hơi... bị ngon đấy, phải không Tobi?
Tobi đang so đũa, ngước lên ngó Oanh, nói nhỏ:
- Ừ, hơi bị tuyệt! Và anh thầm nghĩ:chắc mình hơi bị... yêu em rồi!