A FEAST FOR ONE
Mẹ tôi lúc nào cũng bảo là mắt bà còn to hơn bụng bà
Nhưng mà tôi thấy cả hai đều khiến tôi no bụng như nhau.
SUICIDE PREVENTION
Tôi liếc nhìn đồng hồ và ga Sloughdần dần hiện ra trước mắt tôi.
17:15, ngày 5/11 năm 2013. Cỗ máy thời gian đã thành công. Chả mấy chốc tôi đã tìm được cô ấy: Tóc vàng hoe rối bù, mặt đỏ ửng và đẫm lệ. Không một hành khách nào để ý đến cô, hay là biết đến cuộc đấu tranh tâm lí nảy lửa trong tim cô.
17:16, tôi mua vé và đi đến sân gasố 4. Chỉ còn vài phút nữa thôi là chuyến tàu tốc hành tới Oxford cập bến, và 600 tấn thép sẽ lấy mạng cô ấy, vĩnh viễn. Tôi tìm cách đứng đằng sau cô ấy, cố gắng để không để bị phát hiện.
17:17, nghe thấy tiếng hú còi từ đằng xa, tôi biết tôi chỉ còn vài giây để cứu cô, cứu cô khỏi cái quyết định điên rồ, cái quyết định sẽ làm gia đình cô đau khổ trong suốt một thời gian dài. Tôi hít mộthơi sâu và đẩy cô ấy xuống đường ray tàu bên dưới.