Tôi liền liên tưởng đến viễn cảnh chị Thắm ở cùng 1 nhà với hắn ta.
Ôi chết tiệt. tôi không dám hình dung nữa.
“này, không muốn giúp thì về nhà đi, chị tự lo được”- chị Thắm ở trong nhà nói trổng.
“chị để đấy , em làm ngay đây”
Thế là tôi nhận nhiệm vụ sơn sửa hàng rào. Rõkhổ, chơi nổi sơn màu trăng tinh tươm làm gì,bây giờ lại phải nhọc công sơn lại.
lúi húi hoàn thành được một đoạn kha khá , lúc này trời bắt đầu nắng gắt. mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi bỗng cảm thấy có bóng râm che mát , hơi quay người lại. ra là chị Thắm đã cầm ô đứng sau lưng từ lúc nào.
Bầu trời hôm ấy trong vắt không 1 gợn mây. Ánh nắng vùng cao chói chang , tô điểm cho người con gái dưới tán ô xanh.
Chị mặc chiếc áo màu gạo cách điệu trễ một bên vai, chiếc áo dài che khuất tới nửa đùi, trông đơn giản, thánh thiện đến lạ kì. Giờ đây tôi cảm thấy Thắm gần mình hơn bao giờ hết.
“Sao chị không lau cửa kính đi?”- tôi vờ hỏi.
“chị sợ cưng ở ngoài naỳ nắng quá trốn về”
Tôi và chị nhìn nhau cười ngây ngô.
Con người lạnh lùng như chị cũng có những khi hài hước và tinh ranh.
Lẽ dĩ nhiên, đoạn hàng rào mảnh mai trước nhà nhanh chóng được chúng tôi tô điểm xong xuôi.
Dưới nắng ban trưa , nước sơn mới sáng bừng lên hoa mắt.
Nhìn thành quả của một buổi sáng vất vả, khoé miệng Thắm điểm nụ cười như tô son vẽnét.
Niềm hân hoan của chị lây cả sang tôi.
Mồ hôi nhễ nhại - tôi mặc.
Áo quần lấm lem - không quan tâm!
Còn nhớ, lúc ấy trong đầu tôi không hề có ý nghĩ gì về thân phận Thắm.
Tôi cứ ngỡ cạnh bên tôi là 1 cô gái phố núi dịu dàng, chân chất.
Buổi chiều , tôi chở chị dọc theo con đường Trần Hưng Đạo nhìn ráng chiều lấp ló sau những rặng cây.
Trên đèo mimosa quanh co, chúng tôi dừng chân ngắm cảnh.
Chị nói “ mấy năm ở đây, trông thấy mimosa không biết bao nhiêu lần nhưng chị chưa bao giờ nán lại nhìn. bây giờ mới thấy mimosa đẹplắm.”
Tôi cười “chỉ cần chị gật đầu, tối nay em bứng mấy cây về trồng trước sân nhà mình ngay.”
Bất giác , tôi lại dùng chữ “nhà mình”.
Nghĩ lại thấy mỉa mai quá.
Sau đó, chúng tôi lại lên đường đến những góc phố mới , sống ở đây bao năm, vô tình vớicảnh vật, bây giờ trước lúc đi xa tôi mới nhận thấy: Đà Lạt có mùi hương nồng lẫn vào trong sương , cho dù đến phương trời nào cũng không thể quên.
Chị nói muốn đi cáp treo.
Tôi thoả mong muốn của chị.
Trên chiếc cáp treo hơn trăm mét , chúng tôi lặng im nhìn những đồi thông trập trùng , phủkín khắp chốn núi rừng.
Chị ngồi cạnh tôi , thoang thoảng mùi hương nước hoa , tôi có cảm tưởng chiếc cáp treo sẽ đưa tôi lên tiên cảnh.
Đột nhiên, chị Thắm lấy bật lửa châm thuốc hút.
Phải công nhận chị khác người, lúc ở ngoài đường thì không hút. Chui vào đây kín bưng chị lại đốt thuốc. như vậy là sao?
“ở trong này mà chị cũng hút được à?” – tôi thắc mắc.
“chị sợ độ cao mà”.
“ơ...” tôi tắt đài. nghĩ mãi cũng không hiểu được. việc sợ độ cao thì có liên quan gì đến việc hút thuốc.
Dường như cũng hiểu ý tôi , chị Thắm nhẹ lời giải thích:
“từ ngày làm điếm đến nay, chị đâm ra sợ độ cao, sợ không gian kín, sợ bạn bè bỏ rơi, sợ người lạ đối xử tốt với mình, cứ mỗi khi sợ chịlại hút 1 điếu , lâu dần thành quen” – Thắm cười.
Tôi nhớ , mỗi khi tôi giúp chị, y như rằng chị không vừa ý. lại còn thường xuyên hút thuốc trước mặt tôi.
“có biết vì sao lúc con Ngọc ở đây chị lại toàn ở nhà không?còn cái đêm nó đi đánh nhau với em, chị một mực đợi nó về mới đi ngủ”- Thắm hỏi ngược lại tôi.
“vì chị sợ” tôi trả lời. bắt chước cái giọng điệu giống hệt của chị.
“phải, vì sợ.” Thắm cười , lặp lại câu nói 1 lần nữa.
Thì ra chị là như vậy, ngoài cứng trong mềm.
“vậy tại sao chị đòi đi cáp treo, trên này vừa cao vừa kín”- tôi hỏi.
Chị Thắm nheo mắt nhìn tôi.
“vì từ khi biết em, chị nghĩ: người lạ tốt với mình, chưa hẳn đã xấu. còn bạn bè cũng không thể ở bên mình mãi được. cho nên chị thử tìm cảm giác với độ cao trăm thước, với không gian bít bùng”
Cảm giác như lời nói của chị có ớt, tôi không kìm được nắm lấy bàn tay chị.
Trong nền trời sáng, độ cao lí tưởng, tôi ôm chị vào lòng.
Hơi thở của Thắm gần bên tai , toàn thân tôi có cảm giác đê mê hạnh phúc.
“chị này” – tôi nói: “ngày mai chị có phải đi làm không?”
Đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện đau lòng đó.
“có” Thắm lẳng lặng đáp.
Tôi lại hỏi 1 câu ngớ ngẩn khác “có bao giờ chị nghĩ , sẽ bỏ nghề không?”
“không!”
Bỗng nhiên Thắm ngồi vụt dậy, chối bỏ bờ vai tôi.
“em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó”
“nhưng vì sao?” – tôi mãi không thể hiểu được.
“bởi vì đó là bản chất của đĩ ”
6 giờ tối, chị nằng nặc đòi ghé nhà tôi, rồi tự chị sẽ một mình trở về, chứ nhất quyết không để tôi đi bộ.
Đứng nhìn dáng người thon thả trên chiếc vespa đang hoà vào màn đêm.
Tôi cảm thấy nỗi lo lắng không tên đang chất chứa trong lòng.
Nếu bây giờ có xe, nhất định tôi sẽ lẳng lặng bám theo chị. Đơn giản chỉ vì muốn chắc chắn rằng chị đã về nhà an toàn.
Dĩ nhiên, tôi lo thừa.
Và hôm đó tôi cũng không nhận ra 1 điều: chị Thắm có cùng nỗi lo với tôi.