Cảm ơn anh vì đã để cho em không có thói quen có anh bên cạnh, mỗi sáng thức dậy không có tin nhắn nào cho em, mỗi khi buồn không có bờ vai anh dựa dẫm, khi đêm về cũng không được quen với những tin nhắn yêu thương… Khi em muốn tìm về những kỷ niệm cũ cũng khôngcó nhiều nơi chốn hai ta từng đi qua…
Em sẽ không quên đi mà xếp tất cả kỷ niệm vào một chiếc hộp, cấtsâu vào ngóc ngách của trái tim. Để khi nào đó nổi nhớ về anh bình yên hơn em sẽ lôi ra ngắm nghía lại và có thể mỉm cười, anhcó làm theo cách của em không? Đừng xóa em hoàn toàn ra khỏi tâm trí anh, anh yêu nhé! Hãy để cho em một góc nhỏ bé trong trái tim anh, nhớ về em dù chỉ là một chút thôi…
Thành phố này nhỏ bé là thế… sao ta mới chỉ có một lần đi lướt qua nhau?