Bố An đưa An đến căn phòng Khang nằm.Một căn phòng lạnh lẽo, Khang nằm trên giường bất động.An đưa tay mình chạm nhẹlên chán Khang, nó chợt tỉnh,nó có cảm giác người ngồi bên cạnh nó rất thân quen, không phải mẹ, bố, anh Vũ hay bố An. Mà hình như đó là An. Bằng chútsức lực cuối cùng nó thốt lên:
- An à!
-Bố có thể ra ngoài cho con nói chuyện với Khang được không?-An nói, Ông An nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng là chị rồi.
- Chàng trai ngốc.Đừng nói to như vậy, em còn yếu…
- Chị khỏe chưa?
-Chị khỏe, nhờ em chị đã khỏe!
- Thế thì em hết lo rồi- Khang thều thào
-Tại sao em lại ngốc như vậy, tại sao em không nói cho chị rằng em bị tim, tại sao em không nói cho chị chứ, còn mắt em, sức khỏe của em sao lại là chị, sao em lại tốt với chị thế?
-Bởi vì…em thích chị! À…không…Anh…yêu em…An à!
-Khang biết rằng Khang đáng ghét lắm không, Khang cướp mất trái tim An rồi bỏ An mà đi thế hả, Khang phải sống, phải cùng sống với An chứ.Chúng ta sẽ cùng nhau ngồi dưới gốc cây bằng lăng, cùng nhau đi ăn kem,cùng nhau đi học, rồi hàng ngàyAn sẽ hát cho Khang nghe, Khang phải sống nhớ chưa.Nếu Khang không nhìn thấy gì An sẽ dắt Khang đi đâu bất kì Khang muốn, chỉ cần Khang muốn gì An cũng có thể làm!
- An làm Khang cảm động đấy!
-An nói thật…Bởi vì…em cũng yê…u…anh!
Khang mỉm cười mãn nguyện.Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này.Tìnhyêu thật khó lí giải khi ta tưởng như buông xuôi thì nó lại xuất hiện, nó làm ta đau rồi lại làm ta cười.Nhưng thời gian đâu còn để có thể mà đau mà cười, nó sắp chết.Nó không thể chịu được nữa rồi.Cơ thể nó như rệu rã và không theo sự điều khiển của nó nữa…
-Hôm nay là ngày 24 – 12 phải không An?
- Ừ!
- Vậy Khang sẽ ngủ một lúc, tối này Khang sẽ đến tìm An, và chúng ta sẽ cùng đón giáng sinh, Kháng muốn dành tặng an một món quà bất ngờ!…Khang hứa đâ…ý…- Đôi tay Khang thõng xuống, máy đo nhịp tim không còn đo được nhịp tim củaKhang…hình như Khang đã không còn nữa,cậu đã ra đi trong sự hanh phúc, bình yên.
-Ngủ nhé!Em sẽ đợi anh!!
Tại một thế giới khác
- Con vẫn muốn xuống trần gian tim cô gái đó ư?
- Xin ngài hãy giúp con, con đã hứa với cô ấy, con không thể thất hứa!
-Nhưng khi đầu thai, con sẽ sinhra trong một gia đình khác và khi con lớn thì cô ấy cũng già rồi, con vẫn muốn ư!
-Con vẫn muốn!
-Haizzzzz!Chỉ tại ta đã cướp đi sinh mệnh của con quá sớm, đó là lỗi sơ suất trong quá trình sắpdặt của ta, ta đã mắc nợ con , vì vậy khi xuống đó, hãy sống hạnh phúc nhé, đừng phụ công của ta.
Một chùm ánh sáng chiếu vào chàng trai, rồi chợt biến mất.Chàng trai khi nãy đã không còn, hình như cậu đã quay trở lại nơi cậu muốn đến.
Ông lão già nua ban này nói chuyện với chàng trai đưa ánh mắt nhìn ra khoảng không vô định rồi lắc đầu:
-Ta quên nói với con, khi xuống trần gian, con sẽ quên cô ấy là ai….
****************
17 năm sau….
- Khang con chạy chậm thôi ngã bây giờ!
- An!Em măc kệ con đi – Vũ nói.
An và Vũ đã cưới nhau sau cái chết của Khang tám năm.Tám năm một khoảng thời gian đủ xoa dịu nỗi mất mát trong con người cô.Vũ yêu cô và cô cũng vậy.Sau cái chết của Khang cô suy sụp hoàn toàn và Vũ đã ở bên cạnh động viên chăm sóc cô.Cô hàm ơn anh hơn là cả yêu thương.Cô nợ anh một sự ân tình.Biết cô còn yêu Kang nhưnganh vẫn chờ đợi.chờ ngày An chấp nhận anh.Và rồi hai người đã cưới nhau trong sự chúc phúc của mọi người.Năm năm sau họ sinh con và dặt tên là Khang.Đứa bé kháu khỉnh giống y như Vũ.
- Mẹ ơi!Có một anh cướp mất quả bóng của con!
- Để anh ra! – Vũ nói
- Thôi để em, anh cứ ngồi đây!
- Anh kia kìa, mẹ ơi! – Khang gàolên.
An chợt bàng hoàng.Trước mắt cô là một cậu bé độ 17 , 18 tuổi. Dáng người cao , gầy và rất giống Khang – của cô.Cô không thể tin mắt mình được nữa.Nụ cười đó, ánh mắt đó,sao có thể giống như vậy được. An không biết mình có đang nằm mơ không nữa, cậu bé tiến lại gần chỗ An và nói:
-Tại em ấy đá bóng vào người cháu chứ cháu không có ý gì đâu ạ! – rồi cậu quay ra nhìn con trai của An “ Trả bé”
Giọng nói ấy…. Sao trên đời này lại có sự trùng hợp đến vậy. An cấu nhẹ vào tay mình mới biết rằng không phải là mơ. An gọi với theo cậu bé vừa đi:
- Chàng trai!Cháu tên gì?
- Cháu tên Khang! Giống tên con trai cô! – Rồi vội vã chạy ra đám bạn đnag ngồi dưới gốc cây bằng lăng.
An thoáng cười nhìn lên bầu trờivà tự nhủ:
“Có phải đây là món quà giáng sinh mà anh dành tặng cho em không hả Khang, anh vẫn giữ lờihứa, một món quà đầy bất ngờ”
Tiếng chuông nhà thơ vang lên. Khắp phố phường sáng rực ánh đèn.Mọi cũng cùng hét to chúc mừng nhau. Hôm nay là Noel.
Nguồn: mkute.mobi