PHẦN 46
Đứng dậy được sau những khó khăn , sau những thất bại là điều đáng quý cho mỗi người . Vậy mà anh không thể đứng dậy được sau sự mất mát , em đến bên anh nhẹ nhàng làm cho anh cảm giác ấm áp ấy , anh yêu em còn hơn cả mạng sống của mình , dù có là chân trời góc bể anh vẫn luôn làm em cườivà làm em hạnh phúc nhất thế gian này . Cảm ơn em đã đến bên anh , love you !
Những ngày tang ông là những ngày mưa , không to chỉ phơn phớt mưa , ông trời như cũng khóc thầm vì sự mất mát này . Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ cả , em thì chạy lên chạy xuống để chuẩn bị hậu sự . Đi lên tít trên đồi để chặt tre , chặt chuối vê làm ban thờ cho ông . Cuối cùng mọi thứ cũngxong , các cô các bác từ bênnước ngoài cũng vội về , người nhà ở quê cũng ùn ùnra để chia buôn với sự mất mát của gia đình em . Kèn trống đám ma là cái mà em sợ nhất , vì nghe nó não nềvà âm u lắm . Xong mọi việc là em vào ngồi bên linh cữu ông để tâm sự , dù chẳng biết ông có nghe thấy khôngnhưng mà em cứ vừa khóc vừa kể đủ thứ chuyện kỉ niệm từ ngày bé với ông . Chẳng hiểu sao khi tang ôngem lại không muốn ăn gì cả , người cũng chẳng mệt mỏi, cũng chẳng buồn ngủ . Duy nhất còn lại lúc ấy là nỗi buồn , nỗi đau . Cứ thế cả ngày ngồi bên áo quan của ông , D thì lo lắng cho em cứ mang cơm vào ép em ăn nhưng em chẳng ăn . C thì lo làm đồ cúng với dọn dẹp cùng các cô , bác . Mọi ngườicứ nhìn em như một thằng mất hồn , nhưng chẳng còn cách nào để khuyên giải cả . Ngày thứ nhất trôi qua ảm đạm , ngày thứ 2 thì L về cùng anh K . Vào tận nơi khấu đầu lạy ông rồi vào chỗ em :
L: anh , nghe chị C nói anh không ăn gì từ hôm qua à , cả thức nữa nhìn mắt anh thâm quầng hết rồi ?
Em: uhm , em mới về à . Sao biết ông anh mất mà về ?
L: ơ hay , anh bị ngố à ? Chú G nghe tin vội về rồi , chú đang ở ngoài kia kìa , chú bảo lát nữa anh ra chú nói chuyện đấy
Em: uhm , lát anh ra
L: anh , anh ăn tí cơm đi nhé, để em bảo D mang vào cho anh
Em: không , anh chẳng muốn ăn gì cả , kệ anh
Em thì đang ngồi cạnh áo quan nên chả để ý ai vào cả, bỗng nghe thấy tiếng quát hóa ra là chú G vào :
CG: thằng kia , mày có ra ăn không , mày định để ông biết mày như thế ông có đành lòng không ?
Em: cháu chào chú , chú mới về ạ . Cháu không muốn ăn chú ạ , cháu muốn ở cạnh ông
CG: tao nói mày có nghe không? ra ăn đi không thi đừng trách tao đấy
Em: cháu thật sự không muốn ăn mà , chú đừng ép cháu lúc này
CG: cái L mày vào phòng ông, lấy cây mây ra đây cho tao
Em: chú đừng làm vậy mà , cháu không muốn ăn
CG: tao xin ông rồi , ông mấtmà mày đã như thế có đáng làm cháu ông không ?
Em: vâng , chú cứ ra đi , lát cháu ra ạ
CG: không lát lít gì cả , tao xin ông rồi , hôm này mày không nghe tao xin thay mặtông tao dạy mà
Em: vâng , thôi được rồi cháu ra
Đành miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài mâm ăn cơm , nhìn vào mà chẳng nuốt nổi cái gì . Đành ăn tạm bát miếnrồi lại chui vào với ngồi cạnh áo quan với ông . Cả ngày cứ chầm chậm trôi qua, chiều thì ông T về nên em phải ra tiếp . Ông vào vái ông em rồi cũng vào chỗ áo quan ngồi tâm sự với ông em . Nghe ông kể những kỉ niệm hồi trước làm em rơi nước mắt , ông T cũng không kìm được nước mắt cứchảy . D và C ngồi cạnh em chỉ biết xoa xoa lưng rồi anủi em . Chả biết làm gì hơn nữa cứ ngồi đấy cả buổi , đến tối cả C và D không chịunổi khi em cứ hành hạ bản thân khi ông mất nữa :
D: anh à , anh đi nghỉ chút đi, mai còn lấy sức đưa ông ramộ nữa
Em: anh không buồn ngủ , em nghỉ đi
D: em biết anh buồn , nhưng ít ra anh cũng phải về nghỉ chứ ?
Em: thôi , em cứ kệ anh đi
C: anh nghe em nói này , ôngmất rồi anh cũng phải nghĩ rằng ông không muốn cháu ông như thế chứ ?
Em: thôi , không sao mà anh muốn ngồi cạnh ông , hai người cứ về nhà anh nghỉ đi
C: anh bây giờ về nghỉ đi , em xin anh đấy
Em: anh nói rồi , anh không buồn ngủ
Bô em cũng lo cho em chả kém nên cũng vào nói như ra lệnh:
Bô: cún , về nghỉ đi từ hôm mày về đến giờ chưa ngủ rồi , về nhà đi con
Em: Bô cứ kệ con đi , để con yên , con muốn ngồi cạnh ông
Bô: tao nói mày phải nghe , đứng dậy đi về nghỉ đi
Em: con nói không là không rồi, bô để con yên
Bô: thằng này láo , tao nói mày có nghe không cún
Em: con không , kệ con đi
Tự dưng bên má phải em đaurát , D tát em một cái rất mạnh , lúc đấy em suýt nổi điên lên định đánh lại D nhưng như có một cái gì đó giữ em ngồi yên:
D: em xin anh đấy , ông mất rồi anh cũng phải nghĩ cho ông chứ , anh cứ như thế anh lại ốm ra
Em: em im đi , để anh yên , em chẳng là cái gì mà ra lệnhcho anh cả
D: anh .. anh nói gì vậy ?
Em: tôi nói cô câm mồm đi , để cho tôi yên ổn
D ôm mặt khóc chạy ra ngoài, C cũng đứng dậy chạy theo. Lúc này chỉ còn bô ngồi xuống cạnh em:
Bô: mày cứng đầu quá đấy , D nó lo cho mày mấy ngày hôm nay , cả con C nữa nó cứ đứng lên ngồi xuống chẳng yên . Mày nghĩ lại đi con , ra với nó rồi về nhà nghỉ đi con
Em: con không muốn , con muốn ở cạnh ông , từ bé đến giờ con đã làm ông phiền lòng nhiều rồi mà ông vẫn tin con . Con thật sự có lỗi với ông quá bô à!