D: nhìn cái nghĩa địa ghê quá anh à
Em: không ghê thì gọi gì là nghĩa địa hả em ?
C: đi đi anh , để họ đưa áo quan ra
Bỗng nhiên điện thoại rung lên , em rút ra là số của B
Em: anh nghe em
B: anh à , nhà anh ở đâu ? em mới từ hà nội về em xin lỗi không về sớm hơn được
Em: uhm, giờ mọi người ra ngoài nghĩa địa hết rồi , thôi em cứ đi taxi về nhà anh cũng được , em bảo taxiđưa về phố xxx đường yyynhé bảo là bạn anh , rồi ở đây chờ lát anh về .
B: vâng , em biết rồi , hay làem ra với anh luôn đằng nàocũng thế
Em: vậy cũng được , em bảo đưa ra nghĩa địa xyz nhé . Ở đây có mỗi đám thôi cứ lêntrên đồi là thấy .
B: vâng em biêt rồi , lát gặp anh sau
Đút máy vào túi quần rồi đi trước áo quan , cái triền đồiđầy mồ mả nhìn thấy ghê , chả biết ông nằm đây có vui không , hay là sẽ cô đơn vì xa con cháu . Lại nghĩ linh tinh nước mắt bắt đầu trào ra rồi . Lên đến chỗ đặt áo quan của ông , để di ảnh củaông lên trên áo quan rồi đứng về phía sau cùng cả nhà . Thầy pháp bắt đầu tụng kinh và làm phép xung quanh mộ . Cái khoảng khắc người ta từ từ đưa áo quan vào huyệt mộ làm em đau xót lắm . Quỳ xuống cái chỗ đất ấy , vun từng nắm để thả xuống dưới tạm biệt ông. Phía cuối chân trời bỗng nhiên có một tiếng " ầm " đến ông trời cũng động lòngvới ông em . Mọi thứ như chẳng còn là gì ở nữa . Em chả biết vì sao trước mặt emđen xì rồi ngả xuống dưới . Bước chân vào một khoảng không vô định , mọi thứ đềutrắng xóa . Em ngồi bệt xuống , và một người rất quen đi lại gần từ đâu đó , làông em :
Ông: đến giờ ông phải đi rồi,nhớ lời ông nhé cháu đích tôn , sống và trở thành một người tốt , ngẩng cao đầu nghe chưa . Đừng bảo giờ quên những gì ông dặn cháu, bỏ những thói xấu đi. Ông sẽ phù hộ cho cháu ở trên kia !
Nói rồi ông bắt đầu đi tay chống một cái gậy , tay vẫy vẫy về phía em . Em định mở lời những chẳng thể nào mở mồm ra được . Mở mắt ra, thì thấy em đang nằm trên xe tang , đầu đang gối vào đùi D . Nhìn xung quanh ai cũng hoảng hốt , nghe thoang thoáng đâu đây có tiếng " nó tỉnh rồi , ổn rồi ".Ngồi từ từ dậy , chả hiểu chuyện gì xẩy ra , thấy B cũng ngồi phía đối diện . Em quay sang hỏi D:
Em: có chuyện gì đấy hả em?
D: Tự dưng anh ngồi xuống bốc đất rồi anh ngã cắm đầuxuống mộ . Mọi người chả hiểu anh làm sao . Thấy anhcứ lầm bẩm " ông ơi, ông ơi" ai cũng lo . Mãi mới đưa anh lên được
Em: uhm , anh cũng chả biết làm sao nữa , vừa rồi ông chào anh rồi đi . Thật sự anh mất ông rồi à em , ông ra đi thật rồi à em . Tại sao chứ ... tại sao ông trời lại bấtcông như thế chứ!!
Gục xuống khóc như một đứa trẻ , nỗi đau mất ông làm sao có thể nguôi ngoai được đây . Mọi kí ức đẹp nhất về ông còn đâu đó xung quanh . Nước mắt cứ rơi , cư tuôn ra không kìm lạiđược . Một bàn tay vỗ về bên em , khe khẽ có tiếng :
Bà : thôi cún , không khóc nữa con , để ông đi đi con , đừng khóc nữa mạnh mẽ lên
Em: bà ơi bà , sao ông lại đến thế hả bà ? Con đau lắm, con đau lắm , con không chịu được đâu bà ơi . Ông đi rồi bà sống sao , con biết ra sao đây bà ? ..
Mọi người ngồi trên xe lúc ấy cũng khóc theo em , cứ như thế cho đến khi về nhà. Đi vào nhà khi được B và Cđỡ em , ở nhà mọi người chuẩn bị xong hết rồi . Đau khổ và cay đắng lắm , đến bây giờ khi type về chuyện này em không thể nào kìm chế được nỗi đau cú dâng lên ở trong cổ . Khó chịu lắm, vào đến trong nhà em nằm xuống dười rồi ngủ luôn .