- Cũng không tệ! _ tôi giơ tay chữ V và nói với Ki sau khi hiện ra điểm.
- Phải nói là không được quá giỏi.
_ Ki lắc đầu.
- Đúng vậy thưa chị Ki. _ Hai đứa cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dõi tụi nó nhảy nãy giờ một cách chăm chú.
Chơi chán và cả mệt. Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo biết đi, noí, cười và... yêu nhau.
Thắng xe trước cổng nhà Ki. Tôi
gãi đầu, lúng túng. Miệng định hỏi
"em vào nhà nhé?" nhưng cũng
thắng lại kịp vì tôi còn một câu
khác quan trọng hơn.
- Anh vẫn còn một câu đấy. - Ki
ngừng lại một tí - không hỏi là em
vaò nhà nhé! - Ki bắt đầu bước đi
về phía cổng.
- Khoan, Ki... - tôi như tỉnh giấc -à,
ừm... ừ. Anh có thể hôn em
không? - tôi cảm nhận được mặt
mình đang nóng bừng.
- Nếu em nói không thì sao? Ngốc.
Lần sau phải nói "Để anh hôn em
nào" và sau đó mới hỏi "Anh có
thể thử lại 1 lần nữa không?" nhé!
- Rồi không để tôi kịp phản ứng,
Ki bước đến đặt môi tôi vào bờ
môi mềm đến ngọt lịm của em.
Cô bé đứng nhìn tôi, mĩm cười.
Trong khi tôi đứng ngơ ra đó,
dường chẳng hiểu chuyện gì xãy
ra.
- Còn chưa hỏi nữa à? - Ki lườm
tôi lẩm bẩm.
- Anh... anh có thể hôn em... một
lần nữa không? - Tôi lúng túng
nhìn vào mắt em nói.
Ki chẳng nói gì. Gật đầu và nhắm
mắt. Tôi buông hai tay nãy giờ
nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén
vài sợ tóc vương trên má em. Rồi
nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc
hôn em - như tôi đang giữ một
cuộc tình với em vậy...
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày
thứ tư, ngày thứ năm và ngày thứ
sáu. Chúng tôi đã đi khắp Sài gòn,
những nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn
hết những món ăn mà Ki thích.
Xem hết những bộ phim Ki chưa
xem, đã xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài
gòn lại đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây... Sài gòn có em bên tôi vẫn
đẹp như nhau.
Mưa, tôi và Ki chạy xe không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần
tôi định đem đi rửa lại nhưng em không cho.
Nắng, Tôi và Ki ra công viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo gòn. Như hai đứa con nít cao trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe răng cười và bấm
chụp...Tackk... Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm hình ấy ra, nhưng em cài password khoá nó lại và không
cho.
Trời mây, không bị lạnh bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây
kem đi khơi khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy khăn tay lau mà chẳng nhớ là
khăn tay em màu trắng còn kem chúng tôi đang ăn là Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi nói mình sẽ giặt nó, nhưng em không cho.
01:30 sáng ngày thứ bảy.
Tôi đưa em về đến cổng nhà sau khi đánh mấy vòng Nguyễn Trãi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ
biệt chẳng cần hoỉ nữa. Vì thật sự hôm nay tôi cũng đã xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hỏi chỉ trong 1
giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng
xe về. Ki bắt đầu nói.
- Hôm nay là ngày cuối.
- Ngày cuối...
- Em nói chỉ quen anh 1 tuần thôi mà?
- Chẳng lẽ những gì anh làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?
- ...
- Em trả lời anh đi!!!
- Anh đã hết câu hỏi cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ nói cho anh nhưng...
- Ki mỉm cười, nụ cười như ngày đầu tôi gặp em
ở quán café
- À, cho câu hỏi đầu
tiên. Em tên Như, Quỳnh Lâm Như. Em học Lê Quý Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh
vẫn còn một câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh...
- ... - Tôi vẫn chống chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?
- Ngày mai em chết.
- Em điên hả Ki? Sao lại nói gở như thế? - Tôi gần như hét lên.
- Em không giỡn. Đó là sự thật. ngày mai em chết. Em bị ung thư.
- Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có cảm giác bất an gấp nghìn lần - Thật ra lần ở quán café là lần thứ
43 em gặp anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đã cười với em ngày đầu tiên em vào trường, đi
ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đã trả cho em ly nước vì em quên tiền. Lần thứ 3 là...
- ...đừng nói nữa.... - tôi cắt ngang
- anh...
- Hôm nay là lần thứ 50 em gặp anh, anh đã hỏi em 49 câu hỏi.
Anh cho em câu thứ 50 nhé? - Ki lay tay tôi nài nỉ....
- Ừ, em cứ hỏi - tôi nói trong vô
thức vì mãi lẩn quẩn vì những
chuyện em nói nãy giờ. Tôi chẳng hiểu.
- Em thật sự bị ung thư, và không sống đến hết ngày mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em
chứ?
Ánh mắt Ki đã đỏ hoe. Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, vì bản
thân thật sự chẳng biết nói gì...
Bất thình lình Ki móc trong túi ra một lá thư. Bảo tôi về suy nghĩ và
đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến thì xem như câu trả lời là
có. Tôi phóng xe như điên về
nhà...
Đó. Lá thư trước mặt đó. Tôi đã ngồi nhìn nó. Hình như mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá
vội và quá ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của mình là
gì. "Thôi, tới đâu tới...!" _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.
Anh, cảm ơn anh đã mở lá thư này.