BÓNG TỐI
Năm tôi 14 tuổi, ba mẹ tôi li dị. Tôi theo mẹ và người đàn ông mà bà ấy đã yêu vài năm trước đó, chúng tôi tìm được một ngôi nhà khá đẹp.
Vài tháng sau, sau khi biết được ba tôi bị ung thư máu, mẹ tôi đến bệnh viện và ở đấy chăm sóc cho ba khoảng một tuần. Thế là tôi ở nhà với cái ông hôn thê của mẹ, nói thế chứ tôi chỉ toàn rúc dưới tầng hầm chơi vi tính.
Hôm đấy cũng muộn rồi, ông ấy tắt hết đèn trong nhà và đi ngủ, chỉ còn tôi thức lang thang trên mạng. Trong phòng khi đấy chỉ có tôi và con mèo, nó đang làm những việc.. của mèo. Khi đang chat với thằng bạn, tôi nhận thấy con mèo tôi đã thức và bắt đầu đi lang thang. Ôi xem nó dễ thương kìa, đuôi cứ ngoe nguẩy trông yêuchết đi được! Nó đang đi về phía cửa à.. Nó bỗng bất động, cứ nhìn chằm chằm vào một khoảng không ở trước cửa. Một lát sau, nó bắt đầu gừ gừ, 2 tai đưa về phía sau. Tôi nhướng người về phía trước để gọi nó thì nhận thấy cánh cửa đang mở toang.
Có một cái bóng đen đang ở trước cửa, dáng vẻ của nó nhìn như một đứa trẻ 3 4 tuổi. Sống lưng tôi lạnh toạt, nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm tâm trí. Mặc dù chỉ thoáng qua, tôi có thể thấy mắt nó màu vàng, nhỏ và có gì đó tua tua trên đầu. Nó không có hình dạng nhất định.
Rất nhanh chóng, nó lượn về phía cầu thang, tôi khó mà có thể nhìn rõ nó nữa. Và rồi nó biến mất, cứ như tan vào không khí vậy. Tôi lấy hết mọi can đảm và chạy nhanh tới cửa phòng, đóng và khóa nó lại.
Một tiếng sau, tôi chạy khắp nhà, bật tất cả đèn trong nhà, trừ phòng ngủ của mẹ. Tôi không đi tìm con mèo, và cũng không kể cho ông ta nghe về cái chuyện kì lạ đó. Tôi chỉ vào phòng và trườn vào giường một cách mệt mỏi, tôi ngủ để đèn, khá chói nhưng tôi không dám tắt.
Cái thứ quái quỷ đó là cái gì ấy nhỉ, tôi không nghĩ mình có thể quên được chuyện này. Nhưng sau một thời gian thì tôi cũng bình tĩnh trở lại. Vài tuần sau, tôi ngủ lại nhà anh tôi. Tôi bắt đầu thấy chán và tìm kiếm lung tung. Tôi đã tìm thấy tài liệu về những cái bóng, vậy là hôm đó không phải do tôi tưởng tượng mà. Mẹ kiếp! Tôi ghét căn nhà này.
Bây giờ thì có một sinh vật nào trong nhà tôi cơ à, thật kinh khủng! Tôi không kể với mẹ hay bất kì ai, nên thật không may là tôi phải ở đây cho đến khi tôi đủ tuổi để dọn ra ngoài. Tôi không nhìn thấy cái bóng đó một lần nào nữa nhưng tôi vẫn còn sợ. Thật tốt là 3 tháng sau thì mẹ quay lại với ba tôi và cả 3 chúng tôi đều chung sống trong ngôi nhà cũ. Còn ông người tình của mẹ thì chạy theo một cô ả nào đấy.
Đến bây giờ thì mọi thứ vẫn tốt nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng về mấy cái bóng chết tiệt kia. Đôi khi tôi có cảm giác nó đang ngay sau lưng tôi. Tôi rất sợ bóng tối kể từ đó. Tôi ghét phải nhìn vào bóng tối.
Bạn chắc trong bóng tối sẽ không có thứ gì nhìn lại bạn chứ?