- Bác sĩ vợ tôi như thế nào rồi? đã qua nguy hiểm chưa? Con tôi nữa??? Như thế nào rồi bác sĩ????????????
Người mặc blue đó khẽ lắc đầu , chép miệng
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã cố gắng hết sức đứa bé không thể giữ được vì va đập quá mạnh, còn vợ anh vì thiếu máu nặng nên thật sự …. Chúng tôi xin lỗi, anh hãy vào trong gặp vợ anh, cô ấy nói muốn gặp anh lần cuối..
Anh lao thẳng vào phòng cấp cứu bên cạnh người anh yêu, anh quỳ xuống bên giường năm lấy tay cô. Người cô rất nhiều máu, cô thoi thóp từng hơi thở muốn nói điều gì đó…
- Không em đừng nói, đừng nói gì cả huhu. Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, anh thề sẽ không làm gì sai cả, em hãy cố gắng đừng làm anh sợ nữa, em à anh xin lỗi huuhuh
- … Em … em xin …. Lỗ….i
- Không em không sai điều gì cả, người có lỗi là anh.
Anh cầm chặt tay cô, điều bây giờ là anh muốn truyền lại sức mạnh, truyền hơi ấm cho cô …
- Điều hạnh phúc … nhất của anh … là gì?????
- Là em … là em …. Anh xin em đừng nói nữa, em hãy gắng lên, bác sĩ bác sĩ hay cứu vợ tôi .
Khi cô nghe thấy câu nói đó của anh, cô đã mỉm cười và từ từ tay cô trượt khỏi tay anh. Đến giây phút cuối cô vẫn mỉm cười, anh lại lay người cô và hét lên
- Mai Mai em tỉnh lại đi, đừng ngủ, đừng ngủ huhuuh, Maiiiiiiiiiiiiiiiii
- Xin anh hãy bình tĩnh và tránh ra cho
Bác sĩ vào sốc anh ra khỏi giường bệnh, anh từ ngoài gục bên giường bệnh cuối rạp người xuống và khóc, người nhà cô giờ mới tới, họ lao vào phòng, khóc thét lên khi thấy người ta phủ lên người cô một mảnh vải trắng từ đầu đến chân.
Một bó hóa hông trắng đặt nhẹ lên gần tấm bia mộ trên đó có bức ảnh người con gái nở nụ cười rất tươi. Anh quỳ xuống ôm mặt khóc nấc lên, những giọt nước mắt cho hạnh phúc đã qua. Anh hiểu ra một điều rằng niềm hạnh phúc nhất của con người không phải thứ không bao giờ với tới được, mà niềm hạnh phúc nhất của con người là thứ mình đang nắm giữ . Cũng như anh niềm hạnh phúc nhất của anh là cô …